Chương 229
Trái tim cô như bị một tảng đá đè lên, khiến cho cô không thể nào thở nổi.
“Ngôn Hải… em đói rồi, em đi ăn cơm đây.”
“Anh đi với em.”
“Em muốn ở một mình.”
Hứa Minh Tâm cúi đầu xuống, cô nói rất nhỏ, mang theo một chút đau đớn.
“Minh Tâm, nếu như em đi mậệt rồi thì có thể quay đầu lại, anh vẫn luôn đứng đây đợi em”
“Ngôn Hải, anh có thể tìm được một người càng tốt hơn.”
“Anh đợi em, không phải là vì tình yêu, mà là tình nghĩa giữa đàn anh đàn em. Cho dù anh có bị em từ chối thì anh vẫn sẽ đối xử tốt với em. Trong mắt anh em và bmc chẳng khác gì là em gái anh cả. Em chắc sẽ không từ chối ý tốt của một người anh trai chứ?”
Ngôn Hải biết là nếu anh ta nói cho Hứa Minh Tâm biết rằng mình vẫn chưa bỏ được cô thì chắc chắn cô sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi. Sau này cũng sẽ không đón nhận ý tốt của anh ta nữa.
Anh ta không muốn như thế, cho dù hai người sau này không thể ở bên nhau thì Ngôn Hải cũng hi vọng rằng có thể đối xử tốt với cô trong phạm vi năng lực của mình.
Hạnh phúc…
Anh ta hi vọng rằng hai người đều có được hạnh phúc, chỉ thế mà thôi.
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì đôi mắt có chút ướt át, cô nhìn chằm chằm vào Ngôn Hải.
“Cảm ơn anh đã thích em, khiến cho em cảm thấy… em cũng không có tệ đến thế. Anh thích em chắc chắn là có lý do, chắc chắn trên người
“Muốn làm gì thì làm đi, đừng để mình uất ức là được rồi.”
“Vâng.
Hứa Minh Tâm gật đầu rồi quay người rời đi.
Cô đi rất nhanh, vì sợ rằng Ngôn Hải sẽ nhìn thấy nước mắt mình rơi trên mặt đất.
Hứa Minh Tâm quyết định về nhà họ Cố, cho dù có chia tay cũng phải nói rõ trước mặt nhau.
Cô ngồi đợi xe buýt thật lâu, cũng đi đường rất lâu. Đợi tới khi cô về tới biệt thự thì cũng đã là chín giờ tối.
Cô nhìn cửa lớn gần trong gang tấc nhưng không có can đảm gõ của.
Tay cô nắm chặt rồi lại buông ra, làm như thế rất nhiều lần cuối cùng vẫn chưa thể hạ quyết tâm.
Ngay lúc Hứa Minh Tâm muốn từ bỏ thì không ngờ chú An lại đi ra mở cửa.
“Cô Minh Tâm, sao cô lại ở ngoài cửa mà không vào nhà. Không phải cô đã nhận mã vẫn tay rồi sao?”
“Cháu… cháu vừa về tới.”
Hứa Minh Tâm nói một cách lắp bắp.
“Mau vào đi, khó được một hôm cậu chủ về sớm muốn ăn cơm chung với cô.”
“Cái gì?”
Hứa Minh Tâm nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm rồi.
Cố Gia Huy đã nhìn thấy mình và Hứa Minh Tâm làm thế rồi mà vẫn muốn ăn tối với mình ư?
Chẳng lẽ là bữa tối cuối cùng?