Chương 2438
“Ngoài trời mưa, sấm sét, muốn đi xem con trai như thế nào. Còn anh nữa, anh không thích đóng cửa sổ ban công khi ngủ cho nên phải qua đóng cửa cho anh”
Vừa nói cô ấy vừa mơ màng đi về phía trước, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, toàn thân nhữn ra.
Cô ấy nheo mắt nhìn không thấy bắc, nam, đông, tây, kết quả là cô ấy bị va vào tường, thân hình gầy gò bật ra sau.
“Ai da..” Bạch Thư Hân hét lên vì đau, trong giây tiếp theo lại rơi vào vòng tay ấm áp.
“Sao em bất cẩn vậy”
Giọng nói trầm thấp truyền đến tai cô ấy khiến cô ấy phải lắc đầu trong giây lát.
Anh ta kéo Bạch Thư Hân vào lòng, nhìn xuống vầng trán sưng đỏ của cô ấy thì cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ấm áp xoa cho cô ấy.
“Có đau không?”
Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể anh ta, Ôn Mạc Ngôn thích sạch sẽ, cho nên cũng sẽ dùng một số loại nước hoa nam, loại nào cũng nhẹ nhàng và thanh lịch, phù hợp với hình ảnh một quý ông của anh.
Nhưng mà Thiện Ngôn thì lại không thích những thứ nho nhã như vậy.
Chẳng biết từ bao giờ, anh ta lại từ từ chấp nhận mọi điều Ôn Mạc Ngôn đã làm, nhưng mà nếu không phải do tính cách của hai người khác nhau thì cô ấy thực sự sẽ khó mà phân biệt hai người.
Cô ấy lắc đầu liên tục rồi thoát khỏi vòng tay của anh ta: “Không sao đâu,
“Đến đây, bôi thuốc” Anh nghiêm nghị nói.
Thiện Ngôn kéo Bạch Thư Hân vào phòng khách rồi tìm hộp thuốc để bôi thuốc cho cô ấy.
Thuốc mỡ lạnh được thoa lên trán cô ấy khiến cô ấy đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Bầu không khí buồn tẻ, đêm lạnh như nước…
Không ai trong số họ lên tiếng, thời gian lặng lẽ trôi qua.
“Được rồi”
Cuối cùng thì Thiện Ngôn mở miệng nhắc nhở thì cô ấy mới phục hồi tinh thần rồi vội vàng đứng dậy: “Tôi lên lầu nhìn con trai đãt”
Dứt lời thì cô ấy giống như bỏ trốn mà chạy trối chết.
Cô vào phòng con trai và thấy cậu bé vẫn đang ngủ rất say.
Theo thời gian lớn lên thì khuôn mặt cậu bé cũng từ từ nảy nở ra, chiếc mũi nhỏ và đôi mắt gần như tạc ra từ một khuôn đúc với Ôn Mạc Ngôn.
Sau khi đóng cửa sổ thì cô ấy đi vào phòng ngủ của Thiện Ngôn.
Chính xác mà nói, đây là một phòng ngủ của Ôn Mạc Ngôn.
Vừa bước vào thì cô đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cho dù đã hơn nửa năm không vào đây.
Màu rèm cửa, cây xanh ngoài ban công, những cuốn sách trên giá sách đơn sơ…
Tất cả đều do chính anh ta thiết kế, giống như căn hộ ở Đà Nẵng.