Chương 2449
“Em..” Cô ấy run rẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Em không dám!”
Ôn Mạc Ngôn cười khẽ, tiếng cười thật dịu dàng.
Tuy nhiên nó lại mang theo một chút chế nhạo.
“Ai nói em không dám?”
Bạch Thư Hân quyết tâm năm chặt tay, mở mắt ra.
Không có gì trong gương.
Ảo tưởng đã biến mất, chỉ còn lại bản thân nhợt nhạt.
Chính mình…
Chỉ còn lại chính mình?
Ảo tưởng được sinh ra từ tâm tư của cô ấy, từ trong tận đáy lòng cô ấy, đây là câu trả lời của anh ta sao?
Bạch Thư Hân ngây người nhìn mình trong gương, bằng xương bằng thịt, có hiệt độ thực.
Cô ấy cười khổ, cô ấy thật sự đã ngã bệnh rồi, tâm bệnh cũng là bệnh.
Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Thư Hân, em không sao chứ? Cố Gố vẫn đang đợi chúng ta đó?”
“Ồ, ra ngay bây giờ đây”
Cô ấy vội vàng đáp lại, sau đó thu dọn rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy mặt mày cô ấy tái nhợt vì sợ hãi thì Thiện Ngôn không khỏi nhíu mày: “Em sao vậy? Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”
“Tôi… tôi lại nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn”
“Em lại anh ấy?”
“Ừ, có lẽ anh đã nói đúng. Những gì tôi thấy đều là giả dối, anh ấy là chính tôi, tâm tư của chính tôi. Tất cả những vấn đề mà tôi không
“Em còn có thể chấp nhận cái chết của anh ấy rồi?”
Bạch Thư Hân nghe vậy liền mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến môi lại không nói được lời nào.
Cô ấy cũng nghĩ rằng mình không thể chấp nhận cái chết của Ôn Mạc Ngôn nên đã tạo ra ảo giác rằng anh ta vẫn luôn nói chuyện với mình.
Nhưng mà bây giờ… cô thực sự mơ hồ tin vào giấc mơ đó.
Cô ấy sợ mình không phân biệt được giữa hai người, dần dà gán ghép Thiện Ngôn và Ôn Mạc Ngôn lại với nhau sau đó sẽ dành hết tình cảm của Ôn Mạc Ngôn cho Thiện Ngôn.
Hóa ra… đây mới là ý nghĩa của mấy ảo giác kia..
Cô ấy nhìn Thiện Ngôn một cái thật sau, đột nhiên trở nên mờ mịt.
Nhìn đôi mắt thâm tình của anh, từng có thời gian nó quá đỗi quen thuộc, khắc sâu vào xương tủy, không thể nào quên.