Chương 2516
Anh ta giống như một tờ giấy trắng rơi vào thùng thuốc nhuộm, anh ta đã không còn có thể tìm lại được hình dáng ban đầu của mình.
Tim của anh ta là màu đen, cho nên thủ đoạn của anh ta cũng nham hiểm vô cùng.
Anh biết Hứa Minh Tâm không thích anh ta như thế này, nhưng mà anh ta… đã không thể quay đầu lại được nữa.
Cô sẽ không biết rốt cuộc là anh ta đã từ bỏ cái gì.
Từ bỏ một tình cảm chân thành.
Nỗi oán niệm trong lòng chỉ có thể trút bỏ qua việc trả thù.
Vì vậy, bất cứ ai cản trở anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Những người đã làm tổn thương anh ta trong quá khứ sẽ phải trả lại bằng máu huyết.
Chỉ là… nợ thì dễ lấy, nhưng tình thì khó xóa.
Anh ta mím chặt đôi môi mỏng, sóng trào dâng trong đôi mắt xanh mờ ảo, như thể lọ mực đã bị đánh đổ.
Nắm tay im hơi lặng tiếng mà siết thật mạnh.
Khi thấy anh ta im lặng hồi lâu thì William càng tò mò hơn.
Chuyện gì đã xảy ra khiến anh ta trở nên độc đoán như vậy.
“Nếu là tôi thì tôi sẽ đoạt cô ta về và buộc chặt cô ta ở bên mình, tự tôi xót cho cô ấy tự tôi yêu cô ấy, sẽ không cần bất cứ ai nhúng tay vào.
Yêu mà không có được, cầu mà không có thì có ích lợi gì? Nếu anh không tranh thủ cho mình, chưa gì hết đã từ bỏ, ở phía sau im hơi lặng tiếng hy sinh cho cô ta, đó có phải là điều một người đàn ông nên làm?”
“Câm miệng!”
Giọng nói của Diên sắc lạnh, âm thanh gấp gáp và có chút bực bội.
William sờ sờ cái mũi của mình, cười đầy ẩn ý: “Thẹn quá hóa giận?
Xem ra là tôi đã chọc trúng chỗ đau của anh rồi, tôi không tin anh chưa từng nghĩ tới việc có được Hứa Minh Tâm? Chỉ cần
càng nhiều hơn, anh cũng sẽ không thể quay đầu!”
“Anh có thể chịu đựng một hoặc hai năm và trong lòng không ngừng tiếp tục thuyết phục bản thân mình, nhưng mà theo thời gian thì hạt giống này sẽ trở nên ăn sâu bén rễ. Một khi nó bùng phát thì anh sẽ không thể quay đầu lại”
Ngay khi William nói xong thì Diên đã đấm mạnh vào cửa.
Tốc độ nhanh đến mức có gió lớn.
William mạnh mẽ cau mày, thân thủ tốt, tốc độ nhanh đến chóng mặt.
Anh ta không ngờ động tác tiếp theo của Diên lại đến nhanh như vậy, ngay lập tức một chân anh ta quét tới.
William vội vàng lùi lại phía sau mấy bước, ổn định lại thân người.
“Đừng tưởng rằng tôi ở đây thì tôi sẽ không làm gì được anh! Người khác không thể tìm thấy anh ở trong đảo này nhưng mà người của tôi thì có thể”
“Tôi đúng là đã quên mất, anh có nuôi một đám hải tặc liều mạng, có cái gì mà không dám làm? Xem ra mấy năm nay Phó Minh Nam đã giúp anh quản lý rất tốt”
“Anh biết là tốt rồi!”
“Người mà tôi không thể lôi kéo được lại bị anh thu về dễ dàng như vậy, tôi thật sự không nên đánh giá thấp anh. Tôi tưởng rằng anh ngồi trên xe lăn nhiều năm nên tay sẽ không còn sức nữa, hôm nay gặp anh như vậy cũng là một bất ngờ thú vị. Tôi cũng không muốn làm khó dễ anh, mấy lời hôm nay anh nghe cũng được, không nghe cũng tốt, tôi chỉ muốn trở thành bạn của anh, không muốn làm kẻ thù của anh. Trong tương lai, tôi cũng hy vọng chúng ta có thể cùng nhau hợp tác và lật đổ vương triều tàn ác này”