Chương 240
Lần này lại càng thêm bá đạo.
Cứ thế, Hứa Minh Tâm thở hồng hộc, mặt cô đỏ lên vì thiếu không khí trong thời gian dài.
“Anh… anh phạm quy.”
“Người phạm quy là em, em đang nói dối.
Trái tim em nói với anh rằng em vẫn yêu anh, không nỡ rời xa anh. Sau khi rời xa anh thì em sẽ đau khổ muốn chết, em sẽ khóc rất thảm thiết. Cho nên anh tuân theo ý nguyện của em dẫn em về nhà, để em mãi mãi cũng không thể rời khỏi anh.”
“Anh… anh đừng có mà nói nhăng nói cuội. Đây là trái tim em, em hiểu rõ nó nhất. Rõ ràng nó nói… rõ ràng là…”
Hứa Minh Tâm lắp bắp mà không nói nên lời.
Bởi vì Cố Gia Huy đã nói đúng với những gì mà cô nghĩ.
Đúng là cô đang rất khó chịu, cũng rất không rỡ, cô đang đau khổ đến nỗi xé nát tim gan.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng Cố Gia Huy sẽ tới tìm mình.
Hứa Minh Tâm ước gì anh cả đời này cũng đừng tới tìm cô, hai người tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau.
Đây là kết quả tốt nhất.
Hứa Minh Tâm chỉ cần theo dõi Cố Gia Huy trên tivi, biết anh sống rất tốt là cô hài lòng rồi.
“Cố Gia Huy, thật ra Trịnh Anh nói không sai, anh nên ở bên cô ấy.”
“Vậy em thì sao?”
“Em ư?” Hứa Minh Tâm vẫn chưa nghĩa tới kết cục của chính mình.
“Em sẽ học xong đại học rồi rời khỏi thành phố này, thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Hứa, đi sống một cuộc sống của chính mình, hoặc là sẽ cưới ai đó…”
“Dẹp
Cố Gia Huy phun ra một câu chửi tục.
“Cố Gia Huy, em không thể nào hiểu nổi. Anh không cần cô chiêu nhà giàu mà cứ bám riết lấy người đã nghèo còn ngốc như em làm gì? Anh bị điên à? Bị điên thì mau đi uống thuốc đi.”
“Em chính là thuốc của anh! Chính vì em ngốc như thế nên anh mới không yên tâm để em một mình, chứ đừng nói gì mà giao em cho người khác.” Cố Gia Huy gẵn từng chữ một.
Anh gào to, gào to đến nỗi để cho Hứa Minh Tâm không thể thốt ra chữ nào.
“Hứa Minh Tâm, nếu như anh thật sự muối lợi dụng hôn nhân của mình thì lúc đầu anh cũng không cần phải tìm đến em. Từ đêm hôm đó em quay về là anh đã không có ý định buông tay của em ra rồi. Em hiểu chưa?”
“Ngay cả anh cũng không biết vì sao anh lại gửi gắm đến em nhiều tình cảm như thế, muốn lấy lại cũng không được. Ngay từ lần đầu gặp em, em rõ là sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhưng vẫn kiên trì chống đỡ. Khi em vốn có thể chạy trốn, nhưng vẫn kiên quyết ở lại, là em nói với anh em không sợ anh, em có thể khắc phục. Là khi em bênh vực anh, ngăn lại nắm đấm trước mặt anh.”
“Anh thích em, không phải chuyện một sáng một chiều, mà là tình cảm lâu ngày góp nhặt, nuôi dưỡng thành sông.”
“Nói như thế, em rốt cuộc đã hiểu chưa?