Chương 302
“Em đang định yêu cầu anh bế em đi đấy à?”
Bạch Thư Hân nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể thay xong quần áo, đi theo Lệ Nghiêm ra ngoài.
Cô đi rất chậm, cố ý kéo dài thời gian, lại bị Lệ Nghiêm nắm lấy cổ tay còn lại, mạnh mẽ kéo đi.
Bàn tay anh ta rất lớn, độ ẩm cuồn cuộn không ngừng truyền đến. Trái tim Bạch Thư Hân run lên, khuôn mặt nhỏ bất giác đỏ bừng.
Bóng đêm có chút tối, anh ta không hề chú ý đến.
Bạch Thư Hân thầm mắng bản thân không tiền đồ, chẳng qua chỉ là nắm tay thôi mà đã đỏ mặt thở hổn hển, một chút bình tĩnh cũng không có.
Rất nhanh đã đến siêu thị lớn gần đó, Bạch Thư Hân cũng đã bình tĩnh trở lại, cố ý xị mặt xuống, để anh ta mất mặt.
Lệ Nghiêm đã sớm quen rồi, cũng không nói thêm gì.
Lệ Nghiêm chọn đồ ăn vô cùng nghiêm túc, thân là một bác sĩ, anh ấy rất quan tâm đến việc giữ gìn sức khoẻ.
Rau củ quả nhất định phải là tươi nhất, mua thịt hay những thức ăn khác cũng vậy, thậm chí có thể từ màu sắc của thịt gà, phân biệt được gà này chết như thế nào, đã chết mấy ngày, đông lạnh mấy ngày.
Anh ta từ trong túi móc ra bao tay dùng một lần, dưới con mắt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng, đưa con gà qua.
“Thư Hàn, buổi tối ăn con gà này nhé. Thời gian chết của con gà này không vượt qua 48 giờ, thời gian đông lạnh cũng mới 12 tiếng đồng hồ. So ra thì có thể nói là còn rất tươi.”
“Ngày mai anh đi
Tất cả những người học y đều như thế này sao? Những con gà này trong mắt cô rõ ràng đều có dáng vẻ y hệt nhau mà!
“Tôi còn muốn ăn thịt nữa.”
“Ừm, anh chọn giúp em.”
Lệ Nghiêm đi vào quầy thịt heo, chọn được một khối rất tươi.
Nhân viên cửa hàng chuẩn bị cắt thịt giúp anh ta, nhưng mà Lệ Nghiêm lại muốn tự mình cắt lấy Anh ta mài mài con dao cắt thịt, nói: “So với dao phẫu thuật thì cùn hơn nhiều.”
“A.”
“Phần thịt trên đùi heo này, nếu dựa theo nguyên lý cơ bắp mà giải phẫu thì lúc đem hầm canh mới không bị mất đi bị phần tươi ngon của chất thịt.”
“Anh trai… Anh đừng nghiêm túc như vậy nữa có được không, anh không cảm thấy mọi người đều đang nhìn anh như nhìn quái vật hay sao?”
Bạch Thư Hân che mặt, nghiêng người lại gần tai anh ta nói.
“Em gọi anh là anh trai rồi.”
“Trời…Tôi chỉ biểu đạt một cách khoa trương thôi, có được không?”
“Anh vốn đĩ chính là anh của em mà, không cần biểu đạt khoa trương đâu.”
“Làm ơn đi, đây có phải là trọng điểm tôi muốn nói đâu?”
“Được thôi, đi mua những thứ khác đi. Xem xem có ngân nhĩ hay không, sáng mai anh nấu canh ngân nhĩ cho em.”