Chương 307
Hai anh em quây quần bên bàn ăn.
Trên bàn ăn đều là những món ăn mà cô thích, cho dù anh đã đi xa nhiều năm nhưng vẫn nhớ rất rõ.
Ngay cả hương vị cũng đều là hương vị quen thuộc hồi đó.
Thật tốt nếu cô có thể sống cùng Lệ Nghiêm cả đời, dù chỉ là sống với thân phận anh em cô cũng nguyện ý.
Bạch Thư Hân cũng không uống nhiều nhưng Lệ Nghiêm lại uống rất nhiều, xem ra anh thực vui vẻ.
“Thư Hàn, cuối cùng em cũng không ghét anh nữa…”
Anh tựa vào trên bàn và nói nhỏ.
Khóe mắt Bạch Thư Hân hơi ướt, cô khịt mũi nói: “Em yêu anh còn không hết làm sao có thể ghét anh được. Chỉ là…em không thích thế này. Em sợ mình sẽ càng ngày càng lún sâu và không thể rút ra. Em thực sự không biết phải làm thế nào, có thể cho em càn rỡ lần cuối cùng được không?”
“Lệ Nghiêm… Em rất rất thích anh.” Cô khẽ chớp mắt, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống thấm ướt quần áo.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô hơi nghiêng người, đôi môi mềm mại rơi xuống bờ môi mỏng của anh.
Cô đã rất nhiều lần hôn trộm anh nhưng lần này thì lòng cô lại đau như xé rách tâm can.
Trong lúc mơ màng, Nguyễn Doanh chỉ cảm thấy như có một chiếc lông vũ rơi trên đôi môi mỏng của mình.
Đêm khuya, Hứa Minh Tâm mê man chìm vào giấc ngủ. Tối nay cô không gọi video với Cố Gia Huy, anh ấy có chuyện cần giải quyết.
Hai giờ đêm có người bấm chuông cửa, chú An ra mở cửa thì không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy Cố Gia Huy đứng ngoài cửa, trông anh có vẻ rất mệt mỏi.
Các bạn chọn truyen2. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
“Cậu chủ đã trở về, tôi sẽ đi thông báo cho
“Không cần đâu, tôi trở về cũng đã muộn, đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi. Tôi sẽ tự mình đi lên, chú cũng nên nghỉ ngơi sớm hơn.”
“Vâng thưa cậu.”
Trước tiên Cố Gia Huy đi đến phòng dành cho khách để tắm vì anh sợ mình sẽ làm ồn đánh thức Hứa Minh Tâm. Sau đó anh mới đi đến phòng ngủ chính.
Đầu giường đang bật một ngọn đèn ngủ, nếu không có anh thì Hứa Minh Tâm sẽ bật đèn để dễ ngủ.
Ánh sáng mờ ảo phản chiếu trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt trái xoan có một chút phúng phính trên má.
Cô quấn chặt mình trong chiếc chăn bông, thân hình cuộn tròn thành một quả bóng trông giống như một con mèo chỉ để lộ đầu ra ngoài, không biết cô mơ ăn cái gì ngon mà đang liếm liếm môi.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy cô ấy, mọi mệt nhọc vất vả trên đường ngay lập tức biến mất và tâm trạng của anh trở nên tốt hơn rất nhiều.
Anh bước tới và ngồi xuống mép giường.
Anh ngồi rất nhẹ nhàng nhưng lại nghe thấy Hứa Minh Tâm ừm một tiếng nhẹ nhàng mở mắt.
Cô liếc nhìn Cố Gia Huy với ánh mắt mơ màng, miệng lẩm bẩm: “Tại sao lại mơ thấy anh? Thật đúng là không cho người ta ngủ ngon.”
Cố Gia Huy không biết nên cười hay khóc sau khi nghe lời này của cô.
Anh đưa tay vén những sợi tóc vương trên trán cô, cô phát hiện tay anh rất lạnh. Ngay cả trong giấc mơ Cố Gia Huy cũng có thể lạnh như vậy.
Bản thân trong giấc mơ cũng cảm thấy đau lòng.