Chương 338
“Cũng đúng thật.” Lệ Nghiêm đưa mắt nhìn Cố Yên, hai người nhìn nhau rồi cười.
Cô Yên ra ngoài trước, Nguyễn Doanh vẫn không yên tâm đang dặn dò Bạch Thư Hân phải để phòng trộm cắp. Không ngờ rằng còn chưa kip nói xong, Bạch Thư Hân đột nhiên xông tới ôm chặt lấy anh
Lệ Nghiêm có chút kinh ngạc, thân thể cao lớn đều cứng đờ lại đứng yên tại chỗ, Bàn tay của anhkhông biết phải làm sao, cũng không biết nên đặt vào dâu, cuối cùng đành đặt lên sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ vé.
Kể từ sau khi bố mẹ mất, Bạch Thư Hân không hể dùng ánh mắt đó nhìn anh ấy thêm một lần nào nữa. Cô ấy ôm lấy Lệ Nghiêm khiến cho suy nghĩ của anh ấy trong chốc lát liến quay về nhiều năm trước.
Khi cô vẫn còn nhỏ luôn chạy quanh anh, anh trai di anh trai à. Lúc đó thực sự rất hạnh phúc.
“Lệ Nghiêm, dường như em vẫn chưa nói với anh một câu xin lỗi. Những năm này, anh vẫn luôn dung túng cho tính xấu của em, lúc nào em cũng đối xử không tốt với anh, nhưng anh lại vẫn bao dung em. Sau này… em sẽ không càn quấy như vậy nữa.”
“Thư Hàn, xem ra em thực sự trường thành rồi, thế mà lại có thể nói với anh những lời này.”
“Lệ Nghiêm, anh nhất định phải hạnh phúc, có biết không?” Bạch Thư Hân dùng toàn bộ dũng khí để nói ra. Lời này, chạm đến tận đáy lòng.
“Được” Anh ấy trầm lắng đáp lại một câu.Bạch Thư Hân tàn nhẫn đấy cái ôm ấm áp của anh ra. Nơi đó không phải nơi thuộc về cô ấy, cô ấy không thể tiếp tục lưu luyến nữa.
Lệ Nghiêm đi sau đóng cửa, Cổ Yên quan sát sắc mặt của anh ấy, dường như anh ấy không hề vui vẻ. Cô ấy chủ động tiến lên phía trước, kéo lấy cảnh tay của anh ấy, Lệ Nghiêm có chút khó chịu nhưng cũng không có đầy cô ấy ra.
“Hinh như anh đang không vui .”
“Thư Hàn tùy hứng quen rồi, anh cũng quen với việc nuông chiều tính xấu của nó rồi. Đột nhiên… con bé trở nên ngoan ngoãn như vậy, ngược lại anh cảm thấy có chút không thích ứng được.” Lệ Nghiêm khổ tâm nói.
“Mặc dù hai người là anh em nhưng anh có cuộc sống riêng của anh, con bé cũng có cuộc sống riêng của con bé. Con bé không cần thiết được anh
Lệ Nghiêm nghe lời này, trái tim giống như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy. Sau này con bé sẽ gặp được người muốn bao dung nó cả đời. Anh ấy không biết được một người như nào mới có thể xứng với Thư Hàn.”Anh không yên tâm được…”
“Ai, anh thật là chỉ toàn lo lắng không đâu, em gái của anh bây giờ không thành vấn đề, hiện tại quan trọng nhất là chuyện của hai chúng ta. Anh có thể không cưới em ngay bây giờ nhưng em muốn chúng minh đính hôn trước. Lệ Nghiêm, anh biết đó, em và anh là duyên phận trời đất tác thành, không có ai phù hợp với anh hơn em. Em thầu hiểu tính cách sở thích của anh, bất kể là công việc hay trong cuộc sống em đều phủ hợp để đi cùng với anh. Một người con gái như em, không xấu hổ, không ngại ngùng gi chạy theo anh, chạy theo anh 4 năm đại học, 3 năm nghiên cứu, sau đó lại đi linh…”
“Chẳng nhẽ… anh không nên cho em một câu trà lời sao?” Mấy năm nay cô ấy đều chưa từng yêu cầu Lệ Nghiêm điều gì, vẫn luôn âm thầm hi sinh không mong được hồi đáp
Cô ấy căn bản không định ép anh ấy, trong lòng cô vẫn đang âm thẩm đợi chờ. Cố Yên vốn không nên tự mình nói ra những lời này mà là Lệ Nghiêm, chính miệng anh ấy phải nói ra. Nhưng lần này quay về không biết là tại làm sao mà cô luôn cảm thấy bất an. Cộng thêm trước đó Cố Gia Huy đã để nghị muốn hai người bọn cô ổn định trước đã. Vì thế nên cô mới càng có những suy nghĩ như vậy.Cô có thể không biết xấu hổ, không cần thể diện, có thể chủ động trong mọi việc chỉ cần anh ấy tình nguyên gật dầu là được.
Cổ Yên vì anh ấy mà làm tất cả mọi việc, anh ấy đều nhìn thấy, từng chút từng chút một đất nó trong tim. Cố Ngoc Vy thích minh, không phải anh ấy không biết. Cô ấy từ không gây sức ép cho mình đến bây giờ lại nói ra ngoài, anh ấy nghĩ… bản thân anh là đàn ông, cũng nên cho có một câu trả lời rõ ràng.