Chương 350
Thẩm Thanh giơ ngón tay trắng nõn chỉ vào người thanh niên sau đó nói với Ngôn Dương.
“Được được được.”
Ngôn Dương nghe lời nói.
“Còn có ai nữa? Tôi thấy là mọi người cũng đang nóng lòng, có phải là đang muốn chỉ ra lỗi sai của con gái tôi không? Ngôn Dương…”
“Bà xã nói từ từ thôi, nhiều quá người tôi sợ không nhớ nổi!”
“Đồ ngốc, điện thoại để làm cái gì? Không biết
chụp ảnh lại sao?” Thẩm Thanh liếc nhìn chồng một cái đấy vẻ hung dữ.
Ngôn Dương lập tức gật đầu rồi lấy điện thoại trong túi ra chuẩn bị chụp ảnh.Đám đông đang ăn dưa đứng phía trước rùng minh vội lùi lại mấy bước.
“Bác trai, bác gái, hai người hiểu lắm rồi, chúng tôi không thấy cái gì hết.”
“Không thấy? Vậy bỏ qua.” Thẩm Thanh nhẹ giọng nói.
Thanh niên vừa nói giúp Trịnh Hoa cũng dẫn hoàng sợ, lúc nãy anh ta chỉ đang biểu hiện trước mặt người đẹp mà thôi, nếu thật sự vì chuyện này mà đắc tội với nhà họ Ngôn thi thật là mất nhiều hơn được.
Thanh niên vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Cô chú, cháu cũng không thấy gì.”
“O? Không phải vừa nói đã nhìn thấy hết sao?”
“Cháu… Cháu nói bậy, cho dù có như vậy thật thì có thể là hai cô gái nói đùa rồi vô tình đưa đầy. Cũng không phải chuyện lớn.”
“Tôi thích cách đứa trẻ này nói chuyện đấy, Ngôn Dương, ông nhở kỹ người này, sau này để bạt thăng chức.”
“Cô chú, chúng tôi cũng không thấy gì hết. Nếu có thì chắc là hai cô gái đang đùa giỡn!”
Mọi người đều bắt đầu chen nhau nói.
Dù sao thi hầu hết những người này vừa nói nhữngdiều không tốt về Hứa Minh Tâm. Bây gio có bố mẹ có ở đây thì đường nhiên phải nói vài lời khách sáo.Trịnh Hoa sững sờ khi nhin thấy cảnh tượng này, cô ta
Đúng lúc này thì ông cụ nhà họ Trình đi tới.
Trịnh Hoa dường như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, ngay lập tức cô ta chạy đến khóc trong vòng tay của ông nội.
“Ông nội, cháu vừa mới cãi nhau với cô Minh Tâm, cô Minh Tâm đã đẩy cháu ra. Không ngờ khi hai bác nhà họ Ngôn đến đây lại… không ngờ lại thiên vị cô Minh Tâm mà bắt nạt cháu!”
“Ngôn Dương, thật sự là có chuyện này sao?”
“Chủ…” Ngôn Dương nhìn thấy người lớn tuổi đến thì hơi khó mở miệng.
Thẩm Thanh nhìn thấy thì hơi nhíu mày, không chịu được mà đá cho ông một cái.Ngôn Dương lập tức trở nên dũng cảm hơn, ông hít một hơi rồi nói: “Chú à, chúng cháu cũng vừa tới đây, bọn cháu đã hỏi một lượt mấy đứa nhỏ, bọn họ đều nói là không thấy. Bây giờ chủ muốn cháu làm gì? Bọn cháu làm cha mẹ cũng cảm thấy rất khó xử: “”Bác đang nói dối, ông nội, bọn họ đều nhin thấy rõ ràng, vừa rồi bác gái uy hiếp bọn họ nên bọn họ mới quay lưng lại với cháu!
Ông cụ Trình nghe xong thì cau mày rồi nhìn về giảm đông không mấy thiện cảm.
“Mấy người đang giúp người khác bắt nạt cháu gái
“Chuyện này này..” tôi?”
Mọi người nhìn ông cụ Trình rồi nhìn Thẩm Thanh, cả hai đều là những người bọn họ không thể làm mất lòng.