Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 386


trước sau

Chương 386

Sau đó anh đưa Hứa Minh Tâm rời đi, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Trịnh Hoa nghe nói vậy, ngồi bệt xuống đất, mãi không thể đứng dậy nổi.

Vẻ mặt cô ta tái mét lại, không còn chút máu nào, cảm giác như máu cả người cô ta đã bị rút sạch ra rồi vậy.

Trịnh Hoa ngơ ngác nhìn ông nội đang đứng trong đám người.

Ông nội Trình cũng rất đau lòng, nhưng rồi… ông cụ lại tránh ánh mắt của cô ta.

Dù ông ta có muốn cứu thì cũng rất bất lực, hôm nay có nhiều người chứng kiến như vậy, nhân chứng vật chứng có đủ, đây chắc chắn là tội giết người rồi.

Thấy ông nội không chịu nhìn vào mình, Trịnh Hoa chỉ thấy tim mình như chết lặng. Nhìn bốn xung quanh,cô ta thấy tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ mình.

Cố ý giết người không thành thì sẽ thế nào? Sẽ phải đi tù có thời hạn hay là tù chung thân?

Chắc chắn là cô ta sẽ phải ngồi tù rồi. Đường đường là cô chiêu nhà họ Trình mà lại phải ngồi tù à? Đúng là nực cười!

Dù có chết thì cô ta cũng sẽ không ngồi tù! Trịnh Hoa bất ngờ bò dậy, định nhày xuống biển!

Nhưng Cố Yên lại nghĩ đến chuyện này trước, lập tức ra tay. Cô túm vai Trịnh Hoa lại, kéo ngược cô ta lại về phía sau.

Lúc Trịnh Hoa ngã xuống boong thuyền, chẳng ai thấy đồng cảm với cô ta cả, mà trái lại, mọi người còn đồng loạt vỗ tay ùng hộ cách xử lý của Cố Yên.

“Không thể đề yên cho tội phạm giết lộng hành như vậy được, giải quyết như vậy là quá nhẹ!”

“Còn trẻ mà lại độc ác như vậy, đúng là đáng sợ.”

“Loại người này có ngồi tù thì cũng chẳng đủ để trả giá cho những việc cô ta đã làm.”

“Nhà họ Trình dạy dỗ thế

nào mà lại ra đứa con gái như vậy nhì?”

Cuối cùng thì Trịnh Hoa chỉ thấy tầm mắt tối sầm lại, ngất lịm đi.

Ông cụ Trình định lên xem thì lại bị Cố Gia Bảo chặn lại.

“Thằng Ba nói rồi, nợ máu trà bằng máu, việc này cứ giao cho cành sát giải quyết, ông đừng có nhúng tay vào.”

“Cố Gia Bảo, chúng ta làm bạn với nhau bao năm như vậy, chẳng lẽ ông định trơ mắt..”

“Vậy ông định trơ mắt dung túng cháu gái mình làm hại con dâu tôi à?”

Cố Gia Bảo lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, giọng nói âm trầm lộ rõ về lạnh lùng, ngoan độc. Đừng nói là Cố Gia Huy, ngay cả ông ấy cũng không nuốt trôi nổi cơn tức này.

Tình cảm bao năm qua với nhà họ Trình sao có thể so sánh được với mạng sống của con lâu mình chứ? Mạng sống của cháu gái ông ta là mạng người, vậy con dâu của ông thì không phải à?

Cố Gia Huy ngồi trên ca nô, ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm.

Mặc dù trên người cô đã được khoác một chiếc áo choàng rất dày, nhưng cả người cô vẫn lạnh ngắt. Máu tươi chảy ròng ròng khỏi mũi, phần gáy cô cũng không ngừng chảy máu. Vẻ mặt cô tái nhợt đến mức đáng sợ, không hề có chút sức sống nào, cả người nhẹ bẫng, nhẹ như lông hồng vậy.

Cô vẫn nằm yên trong lòng anh, hơi thở mỗi lúc một yếu.

Tim Cố Gia Huy như bị điều khiển bởi nhịp thờ của anh, nếu thấy cô mãi không chịu thở thì anh cũng không dám thở theo cô.

Anh chỉ mong cho chiếc ca nô này đi càng nhanh càng tốt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện