Chương 46
Hai ông già kết thành đồng minh trong nháy mắt.
Trước khi Cố Gia Bảo trở về phòng mình, còn tiếc nuối nhìn cánh cửa đang đóng chặt, hận không thể xông vào dạy thằng con của ông một vài đạo lý làm người.
Cố Gia Huy còn là đứa con được sinh ra khi ông đã già rồi, ông hơn bốn mươi tuổi rồi vẫn vô cùng khỏe mạnh, vẫn còn có thể yêu lần nữa, sao nó lại…
“Quả thật là gia môn bất hạnh, làm sao bố xứng được với mẹ con đây?”
Ông cụ lắc đầu liên tục, cảm thấy thất bại vô cùng.
Nếu Cố Gia Huy biết khắp thiên hạ đang hiểu lầm mình, chắc sẽ nôn mửa đến ba lần.
Ngày thứ hai, vào lúc hai người xuống ăn sáng thì phát hiện ông cụ đã gói ghém xong hết hành lý.
“Bố, bố muốn quay về rồi à?”
“Không đợi nữa, bố sợ bố đợi thêm một lúc nữa, cái mạng già này của bố sẽ tức giận đến mức bay lên trời mất.”
“Bố, ai chọc bố tức giận?” Cố Gia Huy hơi buồn bực, tối hôm qua ông cụ bỏ thuốc mình, chuyện này anh còn chưa nhắc tới cơ mà.
Cố Gia Bảo trừng mắt liếc anh một cái, kéo Hứa Minh Tâm đến bên cạnh, lấy từ trong ngực ra một cái vòng ngọc trong suốt màu xanh lục.
Xem ra cái vòng tay này có giá trị không hề nhỏ, chất ngọc rất đẹp. Ông cụ đeo lên tay cô, nói: “Đây là mẹ của thằng Hai thằng Ba để lại, chỉ một cái như thế này, theo lý thuyết là để cho vợ của thằng Hai… Haiz, bây giờ không nói về những chuyện đó nữa. Con đeo vòng tay lên rồi thì trở thành người trong gia đình của chúng ta, trở thành cô dâu của thằng Ba rồi, con cũng không được đổi ý đâu đấy.”
Không được nuốt lời?
Cô vô thức đưa mắt liếc nhìn Cố Gia Huy, anh cũng nhìn cô đầy chăm chú, bên
Cô không biết Cố Gia Huy có mong chờ điều này hay không?
Cô nói: “Bác trai, cháu hiểu rồi, cháu sẽ không nuốt lời, hy vọng là sau này cháu thật sự có thể gọi bác là bố.”
Cố Gia Bảo nghe cô nói vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, không ngừng gật đầu.
Thằng Ba bị như vậy mà còn có thể tìm về một cô vợ xinh xắn và chu đáo như này, đây quả là phúc đức của nó.
Trước khi rời đi, Cố Gia Bảo còn dặn đi dặn lại nếu như Cố Gia Huy dám bắt nạt cô thì cô phải gọi ngay cho ông, ông nhất định sẽ tới đòi lại công bằng cho cô.
Ông vừa đi khỏi, cô liền lắc lắc chiếc vòng trên tay, nói với anh: “Cố Gia Huy, đây có được tính là kim bài miễn tử của em không?”
“Ừ, có thể coi là vậy.”
“Vậy thì tốt rồi, em sẽ giữ lại, nếu sau này em có gây ra rắc rối gì vẫn có thể dọn tới nhà mẹ chồng tương lai của em.”
“Cô gái ngốc, nếu em có gây ra bất cứ rắc rối gì, chồng em cũng sẽ giúp em xử lý ổn thỏa.”
Anh búng nhẹ trán cô, khóe miệng gợn lên một đường cong nhàn nhạt, trong ánh mắt mang đầy ý cười, còn có một nét cưng chiều không dễ nhận ra.
Hình dáng nhỏ bé của Hứa Minh Tâm in trong đôi mắt anh tuấn sáng ngời của anh.
Cố Gia Huy đưa Hứa Minh Tâm tới trường, cô nói với anh buổi trưa không cần tới ăn trưa cùng cô bởi cô đã có hẹn với Bạch Thư Hân.
Giờ Bạch Thư Hân đang làm thực tập sinh ở J.C nên muốn mời cô ăn cơm.