Chương 471
“Bà xã, anh báo hãng delay chuyến bay của em một giờ rồi.”
“Ngôn Dương, em biết nhất định anh sẽ táy máy tay chân mà. Em đi lãnh giải đó, không phải dắt díu con cái đi du lịch đâu! Huống chi tập đoàn nhiều việc như vậy, anh không phải nên bận rộn bù đầu bù cổ à?”
“Bà xã, nếu em đã mang mấy đứa nhỏ theo thì cũng mang đứa lớn anh đây theo với. Anh mua chỗ ngồi cạnh em rồi.”
Ngôn Dương lấy ra vé máy bay. Thẩm Thanh không khách khí xé vụn “Bà xã, dù em xé rồi thì khoang hạng nhất anh cũng bao hết rồi.”
“Ngôn Dương, bà đây đếm đến ba, nhanh cuốn gói!”
“Nhưng…”
“Một, hai,..”
Chữ cuối cùng chưa nói ra, Ngôn Dương đành xoay người rời đi, đi một bước lại ngoảnh đầu nhìn ba cái.
“Không được quay đầu, nhanh đi về.”
“Oa, bà xã anh nổi giận cũng thật xinh đẹp, thật hạnh phúc…”
Hứa Minh Tâm không khỏi buồn cười, đôi vợ chồng này đúng là dở hơi, kết hôn đã hơn hai chục năm mà vẫn còn như mấy cặp vợ chồng son, nhưng cũng rất đáng quý.
Cũng không biết sau này cô và Cố Gia Huy già đi sẽ là bộ dạng gì đây.
“Đến rồi à? Mau vào thôi.”
“Mẹ nuôi, mẹ chỉ mang một cái túi xách thôi sao? Thật là tiện, không giống con cả một cái vali to đùng.”
“Ai nói mẹ chỉ có một cái túi xách?”
Thẩm Thanh nhìn lướt qua sau lưng, Hứa Minh Tâm lúc này mới phát hiện, những người theo bà ai cũng xách theo một cái vali to
Đồ trang điểm, trang sức, lễ phục dạ hội, đồ dùng hàng ngày,… không đếm xuể!
Ôi mẹ ơi.
Còn cô mang theo cái gì? Quần áo thay đổi hàng ngày, mấy gói đồ ăn vặt, còn có quyển đề thi môn đại số mà Cố Gia Huy cưỡng ép nhét vào.
Giữa người với người sao lại có chênh lệch lớn vậy, cô hoài nghi mình chỉ là một cô chiêu giả mạo.
Bọn họ lên máy bay rồi, Hứa Minh Tâm mỏi mắt chờ đợi bữa ăn trên máy bay.
Khoang hạng nhất quá tốt, còn có thể uống cả rượu vang.
“Thưa bà, đây là bít tết chuẩn bị cho người. Bởi vì trên máy bay hạn chế sử dụng lửa nên đây là vừa làm xong liền dùng kỹ thuật giữ nóng tân tiến nhất để mang lên máy bay, đảm bảo hương vị không khác gì khi vừa làm xong. Đây là do ông Phúc đặc biệt chuẩn bị, mời bà.”
“Ừ, lần nào cũng phiền phức như vậy.” Thẩm Thanh bất đắc dĩ nói, sau đó cầm dao nĩa lên ưu nhã cắt thịt.
Nữ tiếp viên xoay người định rời đi lại bị Hứa Minh Tâm gọi lại.
“Còn… Còn tôi?”
“Suất ăn của cô sẽ lập tức được đưa tới.”
“Suất ăn? Tôi không có rượu vang với bít tết sao?”
“Rượu vang thì có, nhưng bít tết là do ông Phúc đặc biệt chuẩn bị cho vợ, chỉ có một phần thôi.”