Chương 502
“Đừng nhìn về phía đó nữa, nơi đó rất nguy hiểm, chỉ có chỗ tôi mới là nơi an toàn nhất dành cho bạn thôi.”
Hứa Minh Tâm dật đầu xem như trả lời, cái hiểu cái không.
Có lẽ là yêu hận tình thù gì đó của gia đình quyền quý.
Sinh ra trong những gia đình giàu có cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong lâu đài có trang bị thang máy, nó được thiết kế dành riêng cho Diên.
Bọn họ nhanh chóng ởđi từ trên lầu xuống, Hứa Minh Tâm chợt phát hiện ra tòa lâu đài khổng lồ là thế nhưng lại không có một người giúp việc nào.
Ông lão kia cũng không rõ đã biến đi đâu mất rồi, không gian lạnh lẽo đìu hiu quá thể đáng.
Hứa Minh Tâm trông thấy lò sưởi âm tường, hồi xưa xem phim Mỹ cô thường thấy cảnh người ta quay loại lò sưởi thế này, Nó trông như mọi người cùng ngôi quanh lửa trại vậy.
Cô vẫn chưa được thử một lần nào.
Diên nhận ra cô đang cảm thấy hứng thú với nó, chẳng hiểu tại sao lại có người nhanh chóng xuất hiện và châm lửa vào lò sưởi âm tường đó.
Cô lập tức cảm thấy tòa lâu đài này trở nên ấm áp hơn nhiều.
“Cô ấy đi đâu thế?”
Cô trông thấy người giúp việc đã đi xuống.
“Tôi không thích bị người khác quấy rây, hôm nay bạn là của tôi.”
“Mới bé tí tuổi đầu đã học được cách chuyên quyền độc chiếm rồi, em còn chưa gọi chị là chị lân nào đấy!”
Hứa Minh Tâm chọt chọt trán cô bé Diên chỉ cười và không muốn gọi cô là chị.
“Tôi đói bụng rồi, tôi muốn ăn bánh ngọt bạn
“Lẽ ra phải là em chuẩn bị thật nhiều món ngon cho chị ăn mới đúng chứ, sao lại thành chị làm cho em rồi? Thôi bỏ đi, cũng không có gì quan trọng!”
Hứa Minh Tâm đẩy cô bé vào nhà bếp và bắt đầu nhào bột.
Tay cô dính đầy bột mình nên kiềm lòng không đặng quệt lên mũi Diên.
Diễn cau mày, cô bé cũng đến gần mò vào bột mì trên tấm thớt, thế nhưng cô bé đang ngồi trên xe lăn nên không thể bôi nó lên mặt cô được, cuối cùng đành phải tức giận bôi lên quần áo cô. “Chị rửa cho em quả hồng, ăn lót dạ nhé.”
Hứa Minh Tâm rửa sạch hai quả hồng mềm, cho cô bé một quả và của mình một quả.
Sau đó cô há miệng thật to để cắn nó.
Diễn thấy cô ăn như thế thì trố mắt ra nhìn, gia đình không cho phép cô bé ăn uống như thế.
Ăn không nói ngủ không nói, ăn chậm nói khẽ, há miệng phải nhẹ nhàng thanh thoát.
Mỗi lần ăn cùng với người nhà thì một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, bầu không khí áp lực nặng nề đế đáng sợ.
Thế nhưng bây giờ… Cô bé lại cảm thấy ngồi nhà này thật là ấm áp, căn bếp này cũng trở nên gần gũi thân thiết hơn rất nhiều.
Cô ấy lấy can đảm bắt chước theo cách của Hứa Minh Tâm, há miệng thật to và cắn mạnh một miếng.