Chương 556
Cố Yên càng cười vui vẻ thì anh lại càng lo lắng trong lòng con bé đau khổ hơn bao giờ hết.
Hứa Minh Tâm mua rất nhiều đồ Tết, tất cả đều được Khương Tuấn chạy tới vận chuyển về nhà.
“Chắc chắn lễ mừng năm mới này của anh tôi sẽ cực kì đông vui náo nhiệt!” Cố Yên mỉm cười nói.
“Tất nhiên rồi, năm nay có tôi ở đây thì chẳng lẽ lại để cho anh ấy cô đơn u?” Hứa Minh Tâm vỗ ngực nói.
“Trung tâm mua sắm đằng kia có cửa hàng bán nhẫn kim cương, cậu đi xem cùng tôi nhé, tôi muốn chọn một chiếc nhẫn cưới.”
“Cậu không gọi bác sĩ Lệ Nghiêm đi cùng ư?”
“Không cần đâu, gọi anh ấy tới thì anh ấy cũng chẳng thế đưa ra một ý kiến gì, chắc chắn anh ấy sẽ bảo tôi chọn cái tôi thích rồi để anh ấy trả tiền thôi là được.”
Cô ấy định gọi điện thoại cho Lệ Nghiêm nhưng nghĩ chắc chắn bây giờ anh ta đang ở bên cạnh Bạch Thư Hân.
Gọi cho anh ta chỉ tổ khiến mình thêm đau lòng.
Cô ấy phải tin tưởng Lệ Nghiêm, tin tưởng anh ấy sẽ xuất hiện ở lễ kết hôn đúng giờ.
Là chiến hữu với nhau nhiều năm, tin tưởng nhau chính là điều được rèn luyện hằng ngày.
Tin tưởng chính là điều duy nhất cô ấy có thể làm được bây giờ.
Bọn họ ghé vào rất nhiều cửa hàng, Hứa Minh Tâm nhìn thấy những chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh chói lóa khiến tâm trạng cô khá là xúc động.
“Không được, sau này tôi nhất định phải bảo Cố Gia Huy mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương siêu siêu lớn, không thể dùng một viên bé tí để rước tôi về thế được!”
Cô xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên cổ, lành lạnh, có thể cảm nhận được sự tinh khiết của nó, viên đá phản chiếu ánh sáng
Thế nhưng… Hơi nhỏ.
Cố Yên thuận thể nhìn qua, khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đó thì tròng mắt sắp trợn tròn rớt cả ra ngoài.
“Đây là… Anh tôi tặng nó cho cậu ư?”
“Đúng vậy, nói là sau này khi kết hôn sẽ dùng tới nhưng mà tôi cảm thấy nó thiệt là nhỏ á! Mấy bà lớn trong TV hay đeo mấy chiếc nhẫn to bằng quả trứng bồ câu ấy, cái gì mà mười cara, hai mươi cara…”
Cố Yên nghe vậy thì dở khóc dở cười.
Nếu cô ấy không nhìn lầm thì chiếc nhẫn kim cương này là một sản phẩm được hoàng gia nước Anh bán đấu giá để làm từ thiện vào một năm trước. Nó là chiếc nhẫn chỉ có một không hai trên cả thế giới này, đó là một viên kim cương cực kì hiếm.
Nghe nói thời điểm đó nó đã được một ông trùm dùng mấy triệu đô để mua về, sau đó ông trùm đó biến mất thì chiến nhẫn kim cương này cũng thất lạc luôn từ đó.
Không ngờ bây giờ nó lại được đeo trên cổ Hứa Minh Tâm, cô còn ghét bỏ nó nữa kìa.
“Minh Tâm à, nếu như chiếc nhẫn kim cương này có thể mua hết tất cả các món trang sức trong cửa hàng này thì sao? Không chỉ mỗi cửa hàng này mà nó còn có thể mua được cả tòa cao ốc này thì cậu sẽ nghĩ thế nào?”
Hứa Minh Tâm nghe thế thì không tin, trừng mắt nói: “Cậu đang đùa với tôi đấy đúng không? Tuy là tôi không am hiểu về trang sức nhưng cũng biết các món trang sức như kim cương được tính giá bằng độ lớn, viên kim cương bé tí chừng mấy cara thế này thì làm sao mà mua được những thứ đó?”