Chương 697
“Em nói không lại anh.”
“Anh chỉ nói sự thật, nên em không nói lại anh được.” Anh cười, lấy khăn giấy lau khóe miệng của cô.
Buổi tôi cô đã ăn không ít nhưng hệ tiêu hóa của cô rất tốt, bụng cô bây giờ đã đánh trống biểu tình rồi.
Sau khi ăn xong, không ngờ ông chủ lại bưng ra một phần nữa, cười nói: “Hôm nay chỗ tôi còn lại vài cái, cũng không muốn bán nữa, bên trong là nhân rau thái với thịt, ăn rất ngon, hai người thử xem.”
“Ông chủ, chú đang kinh doanh, chắc không sập tiệm đâu nhỉ.”
“Ha ha, thấy hai người yêu thương nhau, tôi cũng rất thích, cho nên tình nguyện mà.”
Cô nghe vậy, định hỏi gia đình bác không hòa thuận sao? Nhưng nghĩ lại thì hỏi vậy quá thẳng thắn rồi, nhỡ gia đình bác ấy có chuyện, mình nói vậy khác nào chọc vào vết thương của người ta nhỉ?
Cô cười cười, vẫn trả tiền.
Sau khi ăn xong hai người lên xe, đem cho Khương Tuấn một ít bánh.
Anh ta thật sự không thích ăn cái này, khẩu vị của anh ta cũng na ná Cố Gia Huy, có lẽ là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.
Nhưng mà anh đã bị cô điều chỉnh lại rồi, có lẽ bây giờ món gì anh cũng ăn được mất.
Về đến nhà, anh bảo Khương Tuấn đưa cho Tiết Mộc Khê 30 tỷ coi như tiền thù lao.
Cô biết đây là tiền thù lao của cô ta, dẫu sao phi vụ này cũng khó như vậy mà anh vẫn không từ bỏ, chắc chắn lợi nhuận không nhỏ.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến sự ngốc nghếch của bản thân, giữ tình địch ở bên cạnh tận hai tháng, chỉ hận không thể đào cái huyệt mà chôn luôn bản thân. Sau này cô phải phòng cháy phòng trộm phòng giáo viên.
Cố Gia Huy định để Khương Tuấn
Nhưng lại bị cô từ chối: “Đừng tìm nữa, nhan sắc của anh thu hút cả nam lẫn nữ. Em không muốn có một tình địch là đàn ông đâu, cứ dựa vao bản thân thì hơn. Thông tin trên sách vở Tiết Mộc Khê cũng dạy cho em rồi, em cũng hiểu rồi, lần này sẽ không dựa vào ai hết, em sẽ dựa vào bản thân, em không muốn bị người ta coi thường nữa, tuy rằng đây không phải sở trường của em, nhưng em sẽ không để nó trở thành sở đoảng đâu, sẽ không để người ta có lí do để công kích.”
“Là vợ chưa cưới của anh, tinh thần giác ngộ của em rất cao đó, anh có tin em có thể chiến thắng chỗ toán cao cấp này không?”
Cô làm ra vẻ đáng thương nhìn Cố Gia Huy, bây giờ cô rất cần dũng khí.
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cằm gác lên đầu cô nói: “Anh luôn tin tưởng em, chỉ có em là không chịu tin bản thân mình thôi. Anh thấy em cái gì cũng tốt, có biết không?”
“Ai, em không nên hỏi anh mới phải. Khương Tuấn, anh thấy em có thể hàng phục chỗ đề khó này không?”
“Dựa vào IQ của cô Minh Tâm…”
Thì khó đó…
Khó ngang lên trời.
Nhưng anh không dám nói.
Anh ta có thể cảm thấy ánh mắt sắc bén của Cố Gia Huy đang chiếu thắng sau lưng mình, khiến nội tâm anh ta run rẩy.
Anh ta run run rồi lập tức nói: “Dựa vào IQ của cô Minh Tâm thì chắc chắn không có vấn đề, tôi tin cô nhất định có thể làm được, cố lên cô Minh Tâm!”