Chương 705
Ban đầu cô có thể bàng quan đứng nhìn nhưng đã đưa người ta đến bệnh viện rồi thì cô không thể yên tâm được, không có cách nào có thể buông tay rời đi.
Nếu như sau này gia đình chủ tiệm có xảy ra chuyện gì, như bị anh con trai tra tấn đến chết hoặc bị bọn cho vay lãi bức chết, cô cũng sẽ cảm giác đó là lỗi của bản thân, nên mới hại bọn họ thành ra như vậy. Người chết rồi, ba chữ này quá mức nhẹ nhàng, phải cố gắng sống thật tốt mới khó.
“Cố Gia Huy, anh nói xem con của chúng ta sau này sẽ như thế nào nhỉ?”
“Giống em.”
“Vì sao? Rõ ràng anh đẹp hơn em.”
“Bởi vì anh thích em, con trông giống em, thì anh sẽ thích nó.” Anh nghiêm trang nói, khiến cô nghe mà dở khóc dở cười.
“Nếu con giống anh thì sao?”
“Nếu là con gái thì không cần bàn cãi nữa, Còn nếu là con trai thì sẽ không nuông chiều, mà nên dạy dỗ từ nhỏ.”
Ô…
Hy vọng sau này cô không sinh con trai nếu không nó sẽ bị bố ruột vứt bỏ.
Cô xem bé con xong, chuẩn bị về phòng bệnh thì bị anh ngăn lại.
“Anh có một số việc cần hỏi sản phụ, hỏi kĩ thì anh mới giúp họ được. Em đến tìm ông chủ trước, ở đây giao cho anh.”
“Vâng.”
Cô gật đầu rồi rời đi, Cố Gia Huy đẩy cửa vào phòng.
“Chào anh…”
Sản phụ định đứng dậy nhưng bị anh ngăn lại.
“Cô chỉ cần thành thực trả lời tôi một vấn đề thì việc giúp đỡ gia đình
“Chuyện gì? Tôi sẽ trả lời thành thực.”
Nghe vậy anh hít một hơi thật sâu nói: “Việc sinh con… rất đau phải không?”
Cuối cùng anh cũng đồng ý giúp đỡ, giúp trả nợ cho bọn cho vay lãi, sau này tiền ông chủ kiếm được sẽ dần hoàn trả anh, cho đến khi trả xong thì thôi.
Còn về thằng con khốn nạn kia, anh cũng không hề mềm lòng, nhốt luôn ở trại cai nghiện của đồn cảnh sát, nhưng nếu dám kêu gào thì sẽ bị ăn gậy ngay lập tức. Chỉ cần không đánh chết, thì không có vấn đề.
Nếu ông chủ và con dâu thương tình, ngăn cản anh thì màn cứu trợ này sẽ kết thúc tại đây.
Cũng bởi vì ông chủ trước đây thương con nên mới để cậu ta thành cái dạng này, hiện tại nếu không sửa được thì cho dù anh có giúp đỡ cả chục lần thì kết quả vẫn vậy.
Ông chủ biết anh chỉ muốn tốt cho con trai mình, đành đồng ý.
Anh tìm con trai chủ tiệm, đưa luôn về đồn cảnh sát. Lúc vào đồn, gã còn chửi rủa không chịu nghe lời, mắng chửi anh làm việc thừa thãi, mắng bố anh ta sống dai, lòng dạ độc ác, không tha cho cả con ruột.
Anh chỉ thản nhiên nhìn gã nói: “Lệ Nghiêm, nhờ ông anh ở ban cảnh sát của cậu, chiếu cố cậu ta thật tốt vào, mấy lời cậu ta vừa nói ra khiến tôi rất không hài lòng.”
“Được được được, Cố Gia Huy bực rồi đấy, đúng là bất thường.”