Chương 742
Cố Cố lo lắng, bắt đầu ôm lấy con gấu kiểm tra một lượt.
Cố Gia Huy bước lên trấn an: “Không có, Cố Cố chăm sóc nó rất tốt, trông nó rất đẹp mà.”
“Vậy thì tốt.”
Cố Cố khẽ cười, Cố Gia Huy kéo Hứa Minh Tâm sang bên cạnh: “Con gấu teddy đó là quà mà sau khi con bé học được cách gọi bố, Ôn Thanh Vân đã mua tặng, nói là quà anh hai tặng cho, thế là cô bé tin. Cô bé nói đây là món quà duy nhất mà bố tặng cho, nếu như bố về không nhìn thấy thì bố sẽ không vui. Cho nên hai năm nay nó vẫn xem đó là trân bảo, không thích cho người khác chạm vào.”
“Con bé không biết anh hai…”
“Có lẽ là biết, cũng có thể không biết, con bé rất ngoan, cũng không hỏi gì bọn anh cả. Từ nhỏ nó đã gọi anh là bố Trung, mấy năm qua mọi người cũng quen rồi.”
“Anh cũng không nói với em chuyện chị Ôn Thanh Vân có một đứa bé.”
“Sự ra đời của Cố Cố chỉ có một số người biết, em biết tại sao anh và anh hai gặp nạn không?”
“Là… là vì cuộc chiến trong gia tộc sao?” Hứa Minh Tâm cẩn thận hỏi.
Cô biết, năm đó khi du thuyên bị nổ, hài cốt của Cố Trường Quân cũng không còn, chuyện này vẫn luôn canh cánh trong lòng Cố Gia Huy, đến bây giờ vẫn chưa nguôi ngoai được. Cố Gia Huy nghe vậy thì gật đầu, vẻ mặt trâm ngâm.
“Người muốn lấy mạng của bọn anh là Cố Triệt. Khi đó bố gọi bọn anh về, nhưng chuyến bay xuất phát trước lại bất ngờ hủy chuyến, cho nên bọn anh quyết định đi du thuyền quay lại, cùng lắm chỉ thêm mấy tiếng mà thôi, hai nước cũng chỉ cách nhau một eo biển nhỏ. Nhưng ai mà ngờ nó lại nổ tung.”
“Sao lại như vậy chứ? Anh ta lo bọn anh về sẽ tranh cướp gia sản sao?” Hứa Minh Tâm vẫn luôn suy đoán chứ không có ai chính miệng thừa nhận cả.
Cô biết nhà giàu nguy hiểm như thế nào, nhưng anh em tự giết lẫn nhau thì đúng là đáng sợ. Cố Gia Huy nghe vậy thì nhếch miệng cười mỉa mai: “Bởi vì Cố Triệt điều tra được chuyện của
“Sau khi anh hai xảy ra chuyện, Ôn Thanh Vân quyết định sinh đứa bé, mà sự tồn tại của bé có rất ít người được hay tin, chỉ sợ Cố Triệt sẽ không buông tha cho nó. Không ngờ sau khi Cố Cố sinh ra, con bé lại bị bệnh tim bẩm sinh, trước năm hai tuổi nhất định phải thay tim, đứa bé còn nhỏ như vậy, nói nghe thì dễ, nhưng tỷ lệ thành công còn chưa đến một nửa, cho dù có thành công thật thì sau đó cũng dễ xảy ra tình huống thải ghép.” “Nhưng Cố Cố lại vô cùng kiên cường, mạnh mẽ sống đến tận bây giờ. Lần trước đột nhiên cô bé bị sốt, hôn mê bất tỉnh, anh ở bệnh viện với con bé rất lâu, chỉ sợ con bé không qua khỏi, vậy thì huyết thống cuối cùng của anh hai cũng không còn nữa.”
“Vì thế anh vẫn luôn che giấu Cố Cố sao? Lần trước anh đi London công tác, khoảng thời gian anh biến mất đó, chẳng lẽ là đi chăm sóc cho Cố Cố đó sao?” Đột nhiên Hứa Minh Tâm nhớ tới một chuyện rất lâu về trước.
“Ừ, là lần con bé bị sốt, một mình Ôn Thanh Vân thì không chịu nổi, cho nên anh mới ngắt liên lạc lâu như thế.”
“Nếu mọi người đã bảo vệ cô bé đến vậy, tại sao hiện tại lại muốn dẫn con bé về, anh không sợ Cố Triệt ra tay sao?”
“Giờ anh ta tự lo cho mình đã không xong, cũng không thể điều tra được chuyện của Cố Cố. Lần này anh để Cố Cố về, anh có thể tự sắp xếp được.”
“Đúng rồi, tên đầy đủ của Cố Cố là gì?”
“Ôn Cố” Cố Gia Huy hơi thổn thức: “Trong câu Ôn cố nhi tri tân. Ôn Thanh Vân không muốn quay lại đây, bởi vì ở đây chôn di vật của anh hai, mọi người chúng ta đều tin anh hai đã chết rồi, chỉ có mình chị ấy không chịu tin. Chị ấy nói, nếu ngay cả chị ấy cũng tin anh hai chết rồi, vậy thì anh ấy thực sự không còn nữa.”