Chương 768
Lệ Nghiêm đã rời đi một tháng, hai người chưa từng liên lạc lại với nhau.
Lệ Nghiêm được điều đến bệnh viện quân khu hậu phương, không đi biên giới nữa nên có thể tự do sử dụng điện thoại.
Rất nhanh đã có người bắt máy, hô hấp của cô trở nên dồn dập.
Bàn tay cô nắm chặt lấy điện thoại, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi lạnh rất mỏng.
Cô đang căng thẳng, đang sợ hãi và cũng đang giãy dụa.
Nguyên Doạn không nghe được giọng nói của cô thì lên tiếng trước: “Là Thư Hàn sao?”
“Là… là em.”
Cô cố dùng hết sức để giữ bình tĩnh, để bản thân mình trông có vẻ được tự nhiên nhưng giọng nói cô vừa ra đến miếng đã trở nên run rẩy và rời rạc.
Cô cúi đầu xuống, cô thấy hơi buồn. sao mình lại trở nên lắp bắp thế này?
“Có chuyện gì vậy?”
“Em nhận được chuyển khoản của anh, không phải vẫn chưa đến 15 sao? Sao đã có tiền lương vậy?”
“Tiền thưởng tháng trước được kết toán trước. Anh giữ đó không dùng nên gửi sang cho em. Sinh viên bây giờ không phải có tiền tháng nào đều tiên hết trong tháng đó sao? Anh sợ em cần dùng đến tiền, đúng lúc đến giữa năm em tốt nghiệp thì cũng có nhiều chỗ phải tiêu tiền.” “Ra… ra vậy sao, anh, anh ở đó có ổn không?”
“Ừm, không gian mới cũng khá ổn, nhưng có lẽ không ở đây lâu, có lẽ anh phải đổi một nơi khác.”
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh nhận được tin tức của Vy Oanh thì định tới đó xem thử, xem có tìm được cô ấy không. Bộ đội đặc chủng sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì sẽ ở lại Thanh Hóa.
“Tìm được thông tin của cô ấy rồi.” Bạch Thư Hân nghe thấy vậy thì cảm giác mỗi một chữ mà anh đang nói ra đều giống như những chiếc gai sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô vô cùng đau đớn.
Cô hít sâu vào một hơi rồi siết lấy tay, nói: “Anh, nếu anh đã có được thông tin của cô ấy rồi thì anh có thể hứa với em một chuyện được không?”
“Được?”
“Anh còn chưa hỏi em định bảo anh làm gì mà anh đã đồng ý rồi sao?”
“Em là em gái của anh, anh đương nhiên đồng ý với những gì em nói.”
Bạch Hoan Hỉ nghe vậy thì khóe miệng cong lên, nở một nụ cười khổ sở.
Vậy sao lúc đầu bảo anh cưới em, sao anh không đồng ý?
Anh vẫn không đồng ý làm những chuyện trái với tình cảm của mình.
Bạch Thư Hân tự cười chế giễu mình, cô điều chỉnh lại hơi thở để Lệ Nghiêm không phát hiện ra manh mối.
“Vậy anh hứa với em phải tìm Vy Oanh về, lần trước em không thể tham gia hôn lễ của anh, lần này… em muốn đến tham gia.”
“Được, anh sẽ làm được.”
“Vậy… em không còn chuyện gì nữa thì cúp máy trước đây, anh chú ý an toàn.”
“Em cũng phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.”
Vội vàng nói xong, Bạch Thư Hân cúp điện thoại.
Cô còn tưởng mình sẽ nước mắt đầm đìa nhưng không ngờ đến khi sờ khóe mặt, một giọt lệ nào cũng không có, đến lông mi cũng không hề ướt.