Chương 833
“Như này mà để bị người khác bắt gặp thì không tốt lắm đâu, anh mau đi về phòng của anh đi, nhanh lên, nhanh lên.”
“Hứa Minh Tâm… sao mẹ em không sinh em ra sớm thêm vài năm nữa nhỉ?”
Giọng nói của Cố Gia Huy trầm thấp, còn có chút buồn bực, nếu như cô ra đời sớm một chút, tốt nghiệp đại học sớm một chút thì tốt biết bao nhỉ?
Anh có thể mang cô ra ăn đến mức sạch sẽ từ trong ra ngoài, rồi nói với cả thế giới biết cô là của anh, đến nước cũng không được phép chạm vào cô, chứ đâu phải kiềm chế, nhẫn nại cực khổ như bây giờ?
Hứa Minh Tâm nhìn sắc mặt anh u ám thì không khỏi lén lút cười thầm.
“Đây là khảo nghiệm của ông trời dành cho anh đấy! Nhanh đi về phòng của mình đi, đợi bao giờ chúng ta về nội thành là được rồi.”
“Trước khi anh đi về, em không nên hôn anh một cái sao?”
Hứa Minh Tâm vì muốn anh có thể yên tâm về phòng liên thơm lên má anh một cái. Lúc này thì Cố Gia Huy mới miễn cưỡng cố gắng rời đi.
Tám giờ sáng ngày thứ hai ở đây, chủ ngôi nhà lên gọi bọn họ xuống nhà ăn cơm.
Những ngôi nhà ở đây đều là nhà có ba tầng vì vậy nên có rất nhiều phòng.
Ở đây có rất nhiều nghề phụ đang phát triển, người dân sẽ mở các khách sạn, nhà trọ để tiếp đãi khách du lịch.
Chủ nhà họ Ngô, cô gọi hai vợ chồng trung niên đó là chú Ngô và thím Ngô, con trai của họ làm việc ở bên ngoài, thường xuyên không có ở nhà, còn con gái út thì tên Ngô Ưu.
Lúc ngồi ăn cơm, chú Ngô và thím Ngô ngồi cùng nhau, Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy ngồi cạnh nhau còn Ngô Ưu thì ngồi ở phía đối diện cô.
“AnhGia Huy, anh nếm thử cái bánh trứng này đi, món này
Ngô Ưu ngọt ngào nói với Cố Gia Huy.
Một tiếng anhGia Huy vang lên làm cho toàn bộ lông tơ khắp người cô dựng thẳng đứng lên, da đầu tê rần rần.
Cô liếc nhìn Cố Gia Huy một cái, trái ngược với giọng nói ngọt ngào của Ngô Ưu, anh chỉ lạnh nhạt nói, “Không cần phải phiền phức thế đâu, để tự tôi ăn là được rồi.”
Ngô Ưu nói, “Thế anh cứ ăn tự nhiên nhé, nếu thấy không đủ thì nói với em, em làm nữa cho anh ăn. Mẹ em đúng là chỉ biết lừa người khác, lại còn nói anh là con ma lem, làm gì có con ma lem nào trông như thế này chứ?”
“Ngô Ưu, trước đây anh Cố quả thực đúng là…”
Thím Ngô cũng cảm thấy kỳ lạ, trước đây mỗi lần anh tới bà đều nhìn thấy nửa khuôn mặt của Cố Gia Huy bị biến dạng, kinh dị đến dọa chết người.
Lần nào đến đây anh cũng đều mang một chút đồ đạc tới để thể hiện lòng thành, mỗi lần nhìn thấy gương mặt đó, bà đều sợ đến mất ngủ trắng một đêm.
Không ngờ rằng năm nay lại thay đổi rồi.
Lúc anh tới đây, thím Ngô còn không dám tin rằng người trước mặt chính là anh, cho dù có đi phẫu thuật thẩm mỹ thì hiệu quả của cuộc phẫu thuật này cũng quá tốt đi ấy chứ, bà thậm chí còn không thể nhìn thấy bất cứ vết tích nào trên mặt anh.
“Không sao đâu, quả thực là trước đây không đẹp đế gì, nhưng cũng đều qua cả rồi.”
“Nếu sớm biết thế thì lúc đó em đã không đi học nữa rồi, cứ ở nhà chờ anh đến tốt biết bao?”
Ngô Ưu chớp chớp hai mắt, từ đầu đến cuối, tâm mắt của cô ta cũng không chịu rời khỏi Cố Gia Huy.