Chương 886
Anh đập mạnh một cái lên bàn, phát ra một tiếng trầm thấp nặng nề, dọa tất cả mọi người lập tức ngậm miệng lại.
Bọn họ lần lượt nhìn về phía Cố Gia Huy.
Hứa Minh Tâm ngồi trong lòng anh, không dám cử động dù chỉ một cái, cô cảm nhận được dường như ánh mắt của những người kia có thể giết người vậy, dọa cô tới nỗi dựng cả tóc gáy.
Thật ra cô muốn đứng dậy, nhưng bàn tay to lớn của Cố Gia Huy cứ giữ chặt eo cô, khiến cô không động đậy được.
Rõ ràng có nhiều chỗ trống như vậy, tại sao cứ khăng khăng bắt cô ngồi lên đùi anh, là anh đang muốn khiến cô thành bia đỡ đạn sao? Sợ chết đi được!
Bọn họ đang nhìn… nhìn Cố Gia Huy hay là nhìn mình vậy, đáng sợ quá, dường như họ đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, có lẽ cô đã bị giết tới hàng nghìn lần rồi.
“Các vị nói xong chưa?”
“Chủ tịch Cố, hôm nay anh nhất định phải cho chúng tôi một lời công bằng, nếu không thì lão già như chúng tôi sẽ không cam tâm bỏ qua đâu.”
Giám đốc Triệu là người đầu tiên đứng ra bày tỏ thái độ, những người còn lại cũng lần lượt tiếp lời.
“Ông muốn lời công bằng như nào?”
“Thứ nhất, đây là phòng họp cấp cao của tập đoàn Cổ Linh, một người ngoài tới đây không được thích hợp, thứ hai, chủ tịch Cố đúng là trẻ con quá rồi, vì một người phụ nữ mà không quan tâm đến chuyện của tập đoàn, bây giờ lại còn làm ra chuyện hoang đường như vậy nữa.”
Giám đốc Triệu nhìn hai người ngồi cùng nhau, đúng thật là chướng mắt mà, chuyện này mà truyền ra ngoài, đúng là bị thiên
Chuyện này giống như màn kịch phóng hảo ở cổ đại vậy, vì một người phụ nữ, chuyện gì cũng có thể làm ra được.
“Còn gì nữa không?”
Cố Gia Huy vô cùng nhẫn nại, tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là còn, thứ ba… quan hệ của hai người thì không nên yêu nhau, cô ta và Hứa An Kỳ là chị em, chị gả cho cháu trai, em gái sao lại gả cho chú được, đúng là không có luân thường đạo lí, phản đạo đức, chuyện này mà truyền ra ngoài, truyền thông sẽ nhìn chúng ta ra sao?”
“Tập đoàn Cố Linh chúng ta có danh tiếng trăm năm, không thể bị một người phá hoại như thế được chứ?”
“Nói xong rồi, đây chính là ba điểm tôi muốn nói, những giám đốc khác còn có gì muốn nói không?”
“Hết rồi, ông Triệu đã nói hết rồi, chúng tôi không còn lời nào nữa.”
“Vậy chủ tịch tiền nhiệm thì sao?”
Cố Gia Huy khách sáo nói, ở nơi này, ông ấy không phải bố anh mà là chủ tịch tiền nhiệm.
“Tôi cũng không có gì để nói cả, vợ anh ấy là do tôi mời tới, tôi không ngờ mọi người lại có ý kiến như vậy, quả thật là tôi đã không suy xét kĩ càng, không để ý tới quan hệ chú cháu chị em này.
Con tự mình xử lí đi, bây giờ con bé là người phụ nữ của con, các con lại còn là tự nguyện với nhau nữa, không phải bố ép các con kết hôn.”
Cổ Lôi Đình nhàn nhạt nói.
Mọi người nghe thấy câu này, họ đột nhiên cảm thấy có một áp lực vô hình.