Chương 911
Không ngờ rất nhanh đã nhận được hồi âm.
“Vậy hiện tại em đang làm cái gì?”
“Ở trên ban công hóng gió, anh còn chưa ngủ sao?” Bạch Thư Hân có chút kinh ngạc.
Sau đó, cô liền nhìn thấy phòng ngủ của Ôn Mạc Ngôn sáng đèn lên.
Ön Mạc Ngôn đi ra, nhìn cô với ánh mắt kì quái, khiến cô có chút không thể hiểu được.
Cô xấu hổ chào hỏi: “Anh còn chưa ngủ à? Là tôi đánh thức anh sao?”
“Không có, tôi đang chờ em.”
“Chờ tôi? Nếu như tôi vẫn không trả lời tin nhắn, anh sẽ không ngủ sao?”
“Dù sao hiện tại cũng không ngủ được. Đúng rồi, vừa nãy em uống say, còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không?”
Ý của anh là sở dĩ anh không ngủ được vì vẫn luôn hoang mang vì nụ hôn kia.
Một loại cảm giác kỳ quái lan tràn ở trong lòng.
Bị anh hỏi như thế, Bạch Thư Hân cũng nghĩ tới.
“Có phải anh cho tôi ăn thạch trái cây hay không, hình như ăn rất ngon, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ cảm giác đàn hồi kia. Anh mua ở đâu vậy? Siêu thị hay là Shopee? Có liên kết không?”
“Cái…Cái gì?”
Ôn Mạc Ngôn nghe được lời này, sắc mặt trong nháy mắt đen kịt.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Em chỉ nhớ rõ thạch trái cây?”
Ôn Mạc Ngôn vội vàng truy hỏi.
Chẳng lẽ không còn cái gì khác sao?
Người phụ nữ này sao lại mơ hồ như thế, hôn môi và thạch trái cây cũng có thể lẫn lộn được sao?
Vậy anh nhớ thương đến tận bây giờ, làm gì cũng không ngủ được, thì ra chỉ là do anh đang suy nghĩ miên man ư?
“Không thì sao?”
Bạch Thư Hân vô tội nhìn anh.
Anh đang phát điên cái gì vậy, tại sao cảm xúc lại trở nên kích động như thế?
“Chẳng lẽ… Tôi đùa giỡn anh à? Chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?” Cô liếc nhìn quần áo của mình, hoàn hảo không tổn hao gì, còn mang theo mùi rượu.
Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, anh chính là chính nhân quân tử mà.
“Ai dô, dù cho đã xảy ra chuyện gì, hai người chúng ta đều là người trưởng thành rồi, anh cũng không cần quá so đo.”
“Bạch Thư Hân!”
Anh đột nhiên gằn từng chữ một kêu tên cô, khiến trái tim cô run rấy. Lời này có sát khí.
Cô có chút sợ hãi nhìn anh, anh không mang mắt kính, cảm giác trở nên thật nghiêm túc, đứng đắn, cũng thật hung dữ!
“Là… Làm gì? Tôi nói sai rồi sao?”
“Không có gì, ngủ ngon.”