Chương 933
Bị bàn tay to béo của ông ta đụng chạm, cô cực kì ghê tởm.
“Biết tay? Anh thích cá tính đó của em lắm, để anh hôn em, cưng chiều em nha!”
Nói xong cái môi bóng nhờn đó định hôn lên mặt cô.
Bạch Thư Hân không thể nhịn nữa, định ra tay, không ngờ lại nghe một tiếng la thảm thiết.
Tên mập đó hiển nhiên choáng váng, nhìn về phía cửa vào.
Chỉ nhìn thấy một người dễ dàng hạ gục cấp dưới của ông ta, đang đi về phía này.
Ôn Mạc Ngôn lần này mặc âu phục.
Anh ta kéo cà vạt ra , sau đó quấn vòng vòng quanh bàn tay, dường như là sợ lúc đánh nhau sẽ làm dơ tay của mình.
Ánh mắt anh ta mang theo tia hung ác, lấp lánh ánh sáng khát máu.
“Thiện Ngôn…Thiện Ngôn, đừng, anh bình tĩnh đi.”
Nhưng mà lúc này Ôn Mạc Ngôn gần như là không còn nghe lọt tai câu nói nào nữa.
Một đấm thật mạnh đánh thẳng vào huyệt thái dương của ông ta.
Ông sếp này cũng là miệng cọp gan thỏ, nhìn ông ta mập mạp khỏe mạnh như vậy nhưng lại rất dễ bị thương.
Mắt ông ta nổ đom đóm, chỉ tay vào mũi Ôn Mạc Ngôn không nói được câu nào, thì đã ngả ngửa ra sau.
Bạch Thư Hân nhanh chóng kiểm tra hơi thở, vẫn còn sống.
Ôn Mạc Ngôn ngồi xổm xuống, muốn đánh tiếp.
Bạch Thư Hân vội vàng ngăn chặn nắm đấm của anh ta.
Ôn Mạc Ngôn không ngờ được, đáy lòng anh rung lên, đồng tử co rút nghiêm trọng.
Bây giờ đã không kịp thu lại
Bạch Thư Hân khiếp sợ nhắm chặt mắt lại, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, khi nắm đấm này rơi xuống cô chắc chắn sẽ bị thương, chỉ mong là đừng bị hủy dung.
Cô rõ ràng cảm nhận được cơn gió mạnh từ nắm đấm đang ập đến khiến má cô đau đớn.
Cuối cùng…
Nỗi đau như dự tính đã không đến, nhưng cô lại nghe rõ ràng một tiếng đùng bị bóp nghẹt.
Cô vội mở mắt ra, thì chỉ thấy một cú đấm toàn lực của Ôn Mạc Ngôn đấm vào tường một cách ác liệt.
Lớp vôi trắng trên tường bị rơi ra vài lớp.
“Thiện Ngôn, anh điên rồi hả?”
Cô vội vàng cầm lấy bàn tay anh ta, mở cà vạt ra.
Các khớp sưng đỏ, thậm chí bâm tím và chảy máu. Thấy máu chảy ròng ròng, Ôn Mạc Ngôn vội nhắm mắt tùy tiện quấy tay lại.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, lời tôi nói là mệnh lệnh.” Lời của Ôn Mạc Ngôn là không thể cãi.
Bạch Thư Hân không tin, cô câm lấy đũa, bàn tay nhỏ bé vừa mới vươn ra, không ngờ lại bị Ôn Mạc Ngôn đánh một cái mạnh.
Rất đau.
Cô nhanh chóng rút tay lại, mu bàn tay đỏ ửng lên.
“Ra tay quá nặng.” Cô không nhịn được oán trách.