Chương 992
Sau khi về đến nhà, Hứa Minh Tâm đã tắm xong từ lâu, sắp xếp gọn gàng hành lý, giờ đang ngồi trên giường nghịch máy tính.
Cô nói với Diên mình đến London rồi, nhưng hòm thư vẫn tĩnh lặng như vậy, không có chút hồi đáp nào.
Cô vẫn luôn nhớ đến cô gái nhore é đáng yêu đó nhưng hình như cô bé đã quên cô một cách triệt để rồi.
Cô bé liệu có còn nhớ bản thân mình có một chị gái nhỏ này không?
Càng nghĩ cô càng cảm thấy buồn rầu, dù sao ở đây cô không có nhiều bạn bè, cô bé tính là một người. Cô nhìn thấy Cố Gia Huy trở về liền đưa máy tính cho anh, nói: “Anh về rồi đấy à, em còn tưởng hai người phải bàn lâu lắm chứ! Cái giường này mềm quá em còn đang nghĩ rằng cứ ngồi đợi ở đấy sẽ ngủ quên mất, em nhất định sẽ không nhận giường đâu. “Em chỉ cần nhận anh là được rồi. Cố Gia Huy vừa cười vừa nói. Cô nghe thấy không khách khi mà trợn ngược mắt.
Hôm nay anh hiếm lắm mới có một ngày không cần làm việc, mà ngồi xem sách cùng cô, rồi lại xem phim, đợi đi khi màn đêm buông xuống rồi mới đi ngủ.
Cô biết mấy ngày sau Cố Gia Huy sẽ rất bận rộn, cô không thể giúp gì, lại càng không được dính dáng đến.
Ngày thứ hai tỉnh dậy, bên cạnh sớm đã không có một bóng người rồi.
Cố Gia Huy không bao giờ giậm chân tại chỗ, anh ngày nào cũng đều rất nỗ lực tiến về phía trước, cho nên cô cũng không thể buông thả.
Cô lên mạng tìm vài lớp huấn luyện, ban ngày đi học để chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ kế toán, tranh thủ làm xong trong năm thứ tư đại học.
Cô còn báo danh một lớp yo-ga vào buổi tối, chăm chỉ tập luyện dưỡng sinh.
Cô không thể lười biếng!
Bây giờ Cố Gia Huy đang tạm thời
Anh bận rộn với công việc nhưng cũng không hề xem nhẹ Hứa Minh Tâm. Sợ cô sẽ cảm thấy cô đơn lạnh lẽo ở nơi đất khách quê người. Nhưng không ngờ đến con nhóc này lại đăng ký đi học luôn rồi.
Anh nghe được tin tức này từ chú An, không nhịn được cười cười.
Muốn cô ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà là không thể nào, có việc để ra ngoài đi lại cũng không tồi.
Học kỳ sau là cô phải đi thực tập rồi, anh phải nghĩ cách buộc chặt cô bên người mình mới được.
Anh tranh thủ chút thời gian gọi cho Khương Tuấn: “Tan làm định đưa Lâm Thanh Huyền đi đâu chơi?”
“Bọn tôi á? Lâm Thanh Huyền chưa từng đến London, tôi đương nhiên phải dẫn cô ấy đi khắp xung quanh để chơi rồi, trong lòng đã có sẵn mấy chỗ muốn đi rồi.”
“Dành chút thời gian viết cho tôi một phần về London.
Anh nhạt giọng phân phó.
Tuy anh đã ở London rất nhiều năm, nhưng lúc đó về cơ bản cũng chẳng muốn đi đâu chơi.
Anh đến đây không phải để tận hưởng cuộc sống, mà là cùng anh hai đến đây để lánh nạn. Mỗi ngày mở mắt dậy đều phải bận rộn với việc trau dồi bản thân, khiến mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể tiếp tục tồn tại.
Về sau khi anh và Lucia đến với nhau anh càng phải nỗ lực hơn, lúc đó anh thật sự muốn có một tình yêu vĩnh cữu với Lucia.
Con người anh, nếu đã chọn ai, ắt sẽ dành cho người đó những điều tốt nhất mà mình có.
Chỉ là khi anh đang nỗ lực hết sức mình để phấn đấu thì Lucia lại đánh cho anh một đòn cảnh tỉnh.