Chương 1037
Cô ấy kìm lòng không đậu nở nụ cười, cảm thấy mình cứ suy nghĩ linh tinh. “Được rồi, tớ biết mình phải nói với người bạn đó thế nào rồi, không còn việc gì nữa nên tớ cúp máy nha.”
“Cậu tìm tớ vì chuyện này á? Không còn vấn đề nào khác ư?”
“Không có.”
“Sao tớ cứ cảm thấy cậu là lạ thế nhỉ? Gọi điện thoại đường dài chỉ để hỏi chuyện đồng nghiệp mình thôi ư?”
“Thì do tớ không thể suy nghĩ được ấy mà, tớ ế lâu lắm nên không biết mấy chuyện đó, bây giờ cậu đang chìm đắm trong bể tình nên chắc chắn có thể hiểu rõ chuyện này hơn tớ. Được rồi, tớ còn công việc cần giải quyết nên đi làm đây, cậu chơi vui vẻ nha, cúp á.” Bạch Thư Hân nói xong thì lập tức cúp điện thoại không chờ đầu dây bên kia kịp nói gì, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Hứa Minh Tâm nhìn chẳng hiểu mô tê gì nhìn điện thoại di động nhưng cuối cùng vẫn chọn bỏ qua không quan tâm tới.
Ban ngày cô vừa mới kết thúc chương trình học, dùng quá nhiều tế bào não rồi đến buổi tối lại còn phải học lớp yoga.
Chờ cô ăn no rồi chuẩn bị đi đi học thì đã là sáu giờ chiều, trời sắp tối đen rồi.
Cô đi ngang qua khách sạn trước đây mình từng ở rồi kiềm lòng không đặng đứng đó nhìn một lát.
Lần trước là lần đầu tiên có được tới London, đi theo Thẩm Thanh tham gia đêm từ thiện.
Để tham gia được bữa tiệc đó, cô phải học hết cái này đến cái khác, cũng tốn khá nhiều công sức.
Cô vẫn còn nhớ rõ cách Cố Gia Huy đã xuất hiện, anh từ trên trời rơi xuống dẫn cô lên sân thượng bắn pháo hoa.
Đến tận ngày hôm nay, ký ức về đêm lãng mạn đó vẫn còn mới mẻ.
Khi cô đang cảm thán thì không ngờ lại đụng phải một người
Người đó không hề lên tiếng xin lỗi, chỉ nói chuyện với người khác, trông vẻ mặt khá là vội vã. Cô chợt nhíu mày lại thật chặt, nghe được một vài từ. Lần này con nhóc đó được lắm, vẫn còn nhỏ xíu, cực kì ngon lành…
Cô không muốn xen vào việc của người khác nên chuẩn bị xoay người rời đi thì đúng lúc trông thấy một chiếc xe dừng lại trước cửa khách sạn.
Một người được khiêng xuống từ chiếc xe đó và không ngờ người đó lại lại là… Diễn
Tại sao lại là em ấy?
Cô giật mình nhìn họ, rõ ràng Diên đang hôn mê và không có đủ năng lực để làm bất kì điều gì.
Cô đột nhiên nghĩ đến những lời bọn họ vừa mới nói với rồi giật thót tim.
Không thể nào? Cô bé nhỏ xíu thế mà họ cũng không buông tha ư?
Cô không dám suy nghĩ thêm nữa, nhanh chóng giả vờ bình tĩnh theo đuôi sau lưng họ. Cô vờ như mình là người thuê phòng trong khách sạn để đi theo bọn họ vào thang máy.
Mấy tên mặc đồ đen cùng nhìn về phía cô khiến Hứa Minh Tâm sợ tới mức lạnh run, run rẩy ấn vào tầng số mới thì mới khiến bọn họ thôi nghi ngờ, nghĩ cô là một người thuê khách sạn bình thường và cần về phòng vậy thôi.
Bọn họ không còn quan tâm đến cô nữa và nhanh chóng ấn vào số sáu mươi tám.
Số tầng khách sạn càng cao thì chứng tỏ thân phận và địa vị của người đó cũng cao như thế.
Sáu mươi tám… E là không phải người bình thường gì..
Tại sao Diên lại đắc tội với người lợi hại như thế?