Chương 1047
Nhưng dù vậy thì tối hôm đó vẫn là đêm nửa mê nửa tỉnh.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, cô tiễn Cố Gia Huy đi rồi quay trở về phòng chải đầu cho Diên.
Diên khẽ nhíu mày, trong lòng bắt đầu khó chịu.
Chải đầu thế này có vẻ gái tính quá!
Không muốn!
Cậu đanh mặt, từ chối. “Chải cùng một kiểu tóc, có muốn không đây! “Cùng một kiểu tóc ư?”
“Đúng vậy, chúng ta làm giống nhau!” Cô cười nói.
Được rồi… Nể tình khó lắm mới được ở cùng nhau, chấp nhận.
Cuối cùng Hứa Minh Tâm làm cho cô bé hai búi tóc tròn lộ ra phần trần trơn bóng, nhanh chóng cảm thấy sự loli này đáng yêu xíu. “Oa oa, em đáng yêu thật đấy, để chị hôn một cái xem nào!”
Cô kìm lòng không đặng ôm Diên, hôn lên mặt cậu một cái. “Càn rỡ!”
Strzyga giật mình trợn trừng mắt, lập tức lên tiếng ngăn cản, chỉ hai từ ngắn ngủi đó thôi đã kéo tới cả bầu không khí lạnh lẽo khiến cô giật thót mình.
Cô giật mình nhìn Strzyga, không rõ mình làm sai chuyện gì. “Tôi… Tôi đã làm gì?”
Mặt Diên khẽ đỏ lên, giơ tay ôm lấy nửa bên mặt.
Đây… Đây là lần đầu tiên cậu được một người con gái hôn bất ngờ thế này ngoài em gái và mẹ, có cảm giác gì đó cực kì quái lạ cứ chiếm cứ lồng ngực cậu, nóng hôi hổi. “Cô chủ, cô không sao chứ?” Strzyga lo lắng nhìn cậu. Cậu khoát tay, buồn bực trừng trừng liếc nhìn Strzyga. “Đừng làm bạn ấy sợ, đây là mệnh lệnh. “Nhưng cô ta vừa mới làm chuyện bất kính với cậu như thế cơ mà, cậu chủ, mặt cậu là nơi bất kì cô gái nào có thể tùy tiện hôn lên u?”
“Tôi thích thế.”
Cậu bất chợt cong môi cười, Strzyga trợn mắt há hốc mồm.
Cậu chủ đang rơi vào tay giặc rồi đấy ư? “Đi thôi.” Cậu giữ chặt tay Hứa Minh Tâm, dịu dàng viết vào lòng bàn tay anh. “Chị… Không sao rồi chứ? Lúc nãy chị đã làm gì sai ư?”
“Không có đâu, ông ấy lớn tuổi rồi nên cứ thích
Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là mình đã làm chuyện gì xấu ấy chứ. Cô dẫn cậu đi dạo siêu thị, mua rất nhiều đồ ăn vặt, lại đến cửa hàng trang sức phụ kiện. Cô trông thấy một cái cài tóc hình tại mèo, kìm lòng không đậu đeo lên đầu thử. “Đáng yêu thật đó, lấy cái này được không?”
Cậu đang định từ chối thì sau đó lại nghe thấy Hứa Minh Tâm mở miệng nói: “Chúng ta lấy một người một cái, có đẹp không?”
Cậu lập tức sửa miệng, gật đầu, ý bảo là đẹp.
Sau đó, cô đeo lên đầu cậu một cái và bản thân mình cũng mua một cái. “Em xinh xắn hơn chị nhiều lắm ấy! Tại sao trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp đến thế được nhỉ? Đúng là khiến con người ta ghen tị chết đi được. Sau này ra ngoài nhất định phải cẩn thận nhé, bây giờ ngoài kia Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều.
Cậu gật đầu, biết cô đang nói về chuyện ngày hôm qua.
Cơ thể cậu bắt đầu nóng lên nhưng cũng không có vấn đề gì cả, cậu cứ tưởng là mình sẽ đau đầu lắm nhưng không ngờ là ở cùng với cô thì cậu lại không hề cảm thấy đau đớn một tí nào.
Cô mua cho Diên rất nhiều thứ linh tinh, hai người đi dạo mệt mỏi rồi lại tìm một cửa hàng ngồi xuống ăn bánh ngọt, uống nước trái cây. “Em cứ nhìn chị làm gì thế?” Cô nghi hoặc nhìn cậu, hơi khó hiểu hỏi. “Đẹp lắm, bạn là cô gái xinh đẹp nhất tôi từng biết.”
“Xạo thế, chị không đẹp tí nào luôn ấy, còn nhiều người đẹp hơn chị nhiều, em cũng đẹp hơn chị rất nhiều.” Cô cảm thán. “Bạn xem tôi là gì?”