Chương 1053
Cô ta lên tiếng, đó là thứ ngôn ngữ anh quen thuộc: “Anh vẫn thích những bức tranh theo phong cách hiện đại, thích màu sắc trắng đen lạnh lẽo thế này. Đúng là anh vẫn không hề thay đổi chút nào Henry
Cô ta cảm thán nói, tiện thể xoay người lại. Đôi mắt xanh như mặt biển nhìn anh chăm chẳm. “Bây giờ em nên gọi anh là gì? Cố Gia Huy, hay là Henry?”
“Cố Gia Huy.” Anh nói ra tên mình. “Nhiều năm không gặp, anh lại… Hờ hững với em như thế ư?” Khóe mắt cô ta ẩm ướt nhìn anh.
Trước đây cô ta giấu diếm thân phận thật sự để làm quen và tìm hiểu về Cố Gia Huy, sau đó bị anh hấp dẫn.
Biết rõ anh không quyền không thể chắc chắn bố cô ta sẽ không đồng ý cho bọn họ đến với nhau nhưng cô vẫn lao đầu vào như con thiêu thân. Bởi vì cô ta biết sự nghèo khó ấy chỉ là tạm thời, chắc chắn anh không phải là một kẻ tầm thường, chỉ cần cho anh đủ thời gian và một nguồn lực nhất định thì chắc chân anh sẽ tạo nên một cơ đồ rực rỡ.
Cô ta cố ý giấu diếm thân phận của mình vì sợ anh cảm thấy áp lực nặng nề khi chỉ là một kẻ nghèo hèn, không muốn ở bên cô ta.
Cô ta là một người luôn đặt mắt cao hơn đầu, thế nhưng cô ta lại cam tâm tình nguyện che giấu những thứ mình có vì anh, giả vờ làm một người cũng nằm ở tầm như anh, cùng anh đến những nhà hàng nhỏ, mua những bộ quần áo giá rẻ và thậm chí còn học cách để nấu ăn chỉ đến anh nếm thử tay nghề của mình.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bao giờ phải chịu sự uất ức như thế, thế mà cô ta lại vui vẻ chịu đựng.
Cô ta tưởng rằng mình có thể đợi đến ngày anh cá chép hpa1 rồng, không ngờ anh lại đột nhiên tan biến vào hư vô, không tìm thấy tung tích, cô ta lục soát khắp cả London, hận không thể đào ba thước đất lên nhưng vẫn không thể tìm thấy bóng dáng anh đâu.
Thậm chí cô ta còn nghi ngờ rằng mình đã
Không ngờ năm năm sau anh lại trở về.
Người con gái… Có bao nhiêu lần năm năm để tiêu xài, cô ta cũng không hề đánh mất hy vọng, chờ suốt năm năm dài đẳng đẳng! “Nếu như hôm nay cô đến đẩy để bàn chuyện làm ăn với tôi thì hoan nghênh cô tới, nếu như không phải thì mời cô về cho. Tôi còn có việc, không muốn lãng phí thời gian của mình vào những chuyện lông gà vỏ tỏi.”
“Chuyện gì là lông gà vỏ tỏi? Năm anh hai mươi tuổi em đã quen biết anh, chúng ta ở bên nhau đâu đó bốn năm rồi mà bây giờ anh lại nói em ở đây chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi u?”
“Em không cần biết bây giờ anh tên là Cổ
Gia Huy hay Henry, em chỉ biết anh là người em muốn tìm.”
“Em có thể bỏ qua những chuyện quá khứ, không trách anh về chuyện anh bỏ em đi và cũng không quan tâm đến những đóa hoa dại ven đường anh hái. Tuổi tác của chúng ta vẫn không còn nhỏ, nhanh chóng kết hôn thôi. Em có thể bảo đảm nhà họ Cổ sẽ ngồi chễm chệ trên vị trí thứ hai thành phố London này.”
“Henry, kết hôn với em đi, anh nợ em một hôn lễ, anh đã nói là anh sẽ cưới em về nhà cơ mà!”
Lucia xúc động nói.
Bọn họ bằng tuổi nhau, chỉ thua kém nhau vài tháng thôi, năm nay cô ta cũng hai mươi chín tuổi rồi.
Cô ta cam tâm tình nguyện lãng phí năm năm thời gian để đi tìm một người không biết tung tích, mấy năm nay vẫn không hề thay lòng đổi dạ, cô ta cũng không cho phép Cố Gia Huy thay lòng đổi dạ. “Tôi hỏi cô, tại sao cô lại muốn giết anh hai tôi?”
“Anh hai của anh ư? Vô duyên vô cớ thế này em giết anh hai của anh để làm gì? Anh ấy cùng mất tích với anh khiến em cũng thấy cực kì khó hiểu. “Cô đừng đứng đây diễn với tôi nữa, Cổ Thiện Linh cũng chính là Myron. Năm năm trước, cô chính là người nhúng tay vào sự kiện chiếc du thuyền nổ mạnh sự kiện đó đúng chứ?”
“Cái gì!” Lucia nghe vậy cũng cực kì khiếp sợ.