“ Ai vậy ? ”
Hải Lão tò mò ngó đầu lại gần.
Chí Thần cũng không che , để anh ấy tùy ý nhìn.
Sau khi Hải Lão nhìn thấy liền vừa mừng vừa sợ :
“ Có cần nói cho cô Thư Nhiễm biết không ? ”
Cô mà biết nhất định sẽ rất vui.
“ Không cần , đưa đồ này vào phòng của cô ấy đi.
Để lúc nào cô ấy về tự mình nhìn thấy ”
Anh nói xong , cúi đầu tiếp tục xử lý chuyện công việc.
Cô tới sân bay tiễn người , không cần thiết phải làm cho cô phân tâm.
“ Tôi biết rồi.
”
Hải Lão ôm thùng đồ chạy lên tầng .
Thư Nhiễm đi thẳng tới sân bay , cả nhà lão Dương thúc đang đợi ở trong sảnh chờ.
Thấy cô đến , lão Dương vui mừng lôi kéo tay cô :
“ Cô chủ , cô đã đến rồi.
”
“ Vâng.
Đây là quà từ biệt tặng cho chú.
”
Thư Nhiễm đưa quà từ biệt trong trong tay cho lão Dương.
Sau khi lão Dương nhận lại nhìn cô vài lần :
“ Cô gầy hơn rồi.
”
“ Không có mà.
”
Cô sờ mặt mình.
Cả một đống thịt , làm sao mà gầy được ?
“ Tôi nói cô gầy thì chính là gầy ? ”
Lão Dương chỉ chỉ vào trán cô hỏi :
“ Mấy ngày nay , cậu ấy đối xử với cô thế nào ? ”
Nghe ra cậu ấy mà ông hỏi là ai , Thư Nhiễm cảm thấy có chút buồn cười :
“ Tốt hơn trước kia một chút.
”
Trước kia , thái độ của anh đối với cô vô cùng tồi tệ , thường dùng ánh mắt chán ghét , hoặc là như đang nhìn rác rưởi đích ánh mắt nhìn cô , không thì chính là nhục mạ cô.
Nhưng sau khi cô vào biệt thự của anh , thái độ của anh đối với cô quả thật tốt hơn rất nhiều.
Tuy vẫn lạnh như băng , thỉnh thoảng châm chọc , khiêu khích , khing thường cô , nhưng không có nhục mạ cô nữa , cũng rất ít dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.
Có lẽ là do chính chủ đã trở lại nên anh cảm thấy không cần phải phí thời gian và sức lực ở trên người thế thân như cô.
“ Nhìn sắc mặt này của tô , tôi không nhìn ra tốt hơn trước kia chút nào.
”
Lão Dương lắc đầu thở dài :
“ Chờ sau khi điện thoại được đưa ra thị trường , chắc công ty sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Đến lúc đó cô trả tiền bồi thường cho cậu ấy rồi rời khỏi cậu ấy đi.
”
“ Cứ chờ điện thoại được đưa ra thị trường đã rồi nói sau!"
Cô sờ sờ chóp mũi nói.
Hiện tại nói chuyện này còn quá sóm.
Nhưng cô quả thật có ý định sau khi trả hai mốt tỷ cho anh xong sẽ rời khỏi anh.
Rất nhanh đã đến giờ đăng ký thủ tục.
Lão Dương đi rồi , Thư Nhiễm cô đơn bước ra khỏi sân bay ,ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối tăm.
Bây giờ thật sự chỉ còn lại một mình cô.
“ Cô gái , đi xe không ? ”
Một chiếc xe taxi đứng trước mặt cô , lái xe nhiệt tình hỏi.
Cô cửa xe ra :
“ Bác tài , tới bệnh viện ”
“ Được.
”
Trên đường , Thư Nhiễm thất thần nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Điện thoại trên tay đột nhiên vang lên.
Cô cầm lên nhìn rồi ngây ra một lúc.
Diệu Ngọc ?
Lã Diệu Ngọc chưa bao giờ liên lạc với cô , sao tự dưng lại nhắn tin cho ? Thật kỳ lạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghiêm túc mở tin nhắn , bên trong chỉ có một câu ngắn ngủn :
“ Tần Thư Nhiễm , có muốn cứu em trai cô không ? "
"Có ý gì ? "
" Có không ? "
Đôi mày thanh tú của cô nhíu lại , trực tiếp gọi điện thoại để hỏi cho rõ ràng.
Nhưng Diệu Ngọc lại tắt cuộc gọi , sau đó lại gửi tới một tin nhắn :
“ Tần Khởi Trạch ở trong tay tôi , nếu muốn cứu thằng bé thì tới địa chỉ này ”
Tin nhắn cuối cùng , là một địa chỉ.
"Bà nói ở trong tay là thật sự ở trong tay bà sao ! ”
Thư Nhiễm nở nụ cười , trả lời một câu châm chọc như vậy.
Khởi Trạch rõ ràng đang ở trong tay Chí Thần , sao có thể ở chỗ của Diệu Ngọc được.
Trêu đùa cô sao ?
Thư Nhiễm cảm thấy Diệu Ngọc chính là cố ý dạy dỗ cô , vì vậy cô không cần để ý tới.
Vừa định tắt máy , Diệu Ngọc lại gửi tin nhắn đến.
Lần này không có chữ , chỉ có một tấm ảnh chụp.
Người trong ảnh chụp chính là Tần Khởi Trạch, mặt mũi cậu bị người ta đánh bầm dập cột vào một thân cây.
Ánh mắt đau khổ nhìn xuống đất , quần áo trên người rách te tua , còn có đủ loại vết thương khác không biết còn sống hay đã chết.
“ Khởi Trạch ”
Thư Nhiễm như bị sét đánh , sắc mặt lập tức trắng bệch.
Tay cô run rẩy gõ chữ , vài thứ ấn sai lại gõ lại :
“ Là các người đánh thằng bé thành như vậy sao ? ”
Lã Diệu Ngọc nhanh chóng nhắn lại :
“ Ai bảo nó không nghe lời.
”
Nhìn thấy những lời này , ánh mắt Thư Nhiễm đỏ lên , trong lòng dâng lên thù hận ngập trời :
“ Các ngươi quá đáng rồi