Bốn năm trước ?
Thư Nhiễm giật mình , mở miệng nói :
“ Anh nói cái này là có ý gì ? "
Bốn năm trước cô đã làm Chí Thần bị thương là như thế nào ?
Rõ ràng là cô chia tay , cùng lắm là làm anh mất mặt và dẫm lên lòng tự trọng của anh , cho nên anh mới trả đữa cô như bây giờ.
Nhưng cô không làm Chí Thần bị thương .
Nhìn dáng vẻ không biết gì của Thư Nhiễm , ánh mắt Bảo Quốc lóe lên , tức giận chế nhạo :
“ Ý cô là gì ? Là bởi vì bốn năm trước cô đã chia tay với giám đốc nên mới khiến giám đốc...!"
Nói đến đây , anh đột ngột dừng lại .
Thư Nhiễm trong lòng nổi lên hiếu kỳ :
“ Anh mới nói cái gì , anh nói lại đi ! ”
Trực giác nói với cô rằng có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra với Chí Thần.
Hơn nữa việc này cô không thể tin được và không thể chấp nhận nó .
Bảo Quốc đã bình tĩnh lại , nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật mà không nhìn Thư Nhiễm , giọng điệu cực kỳ lạnh lùng :
“ Không có chuyện gì , muốn biết thì cứ tự mình hỏi giám đốc!"
Thư Nhiễm tắc nghẹn , không nói nên lời.
Hỏi Chí Thần ? Anh ấy nói với cô mới là lạ !
Bây giờ anh ấy không phải là người vui vẻ của bốn năm trước mà là một người thích giấu kín mọi chuyện trong lòng , sẽ không bao giờ nói ra những điều mình không muốn mọi người biết.
Đôi khi , cô ghét tính cách này của anh ta .
Bảo Quốc không muốn nói rõ ràng , Thư Nhiễm cũng không tiếp tục chất vấn.
Bí mật quyết định , sau khi anh tỉnh dậy , cô sẽ từ từ hỏi anh xem chuyện gì đã xảy ra .
Cô thực sự muốn biết rằng , bốn năm trước cô đã làm tổn thương anh như thế nào ?
Cũng không biết đã qua bao lâu , đèn trên cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt , Cận Phong bước ra.
Thư Nhiễm cùng Bảo Quốc tiến lên , cô lên tiếng trước Bảo Quốc hỏi :
“ Cận Phong , anh ấy thế nào ? ”
“ Vết thương đã được khâu lại , một phần máu mất đi cũng được truyền lại , nhưng chấn thương sọ não hơi nghiêm trọng , chấn động ở trung tâm não !"
Quả nhiên là não có chấn động ? Thư Nhiễm nắm lấy vạt áo của anh ta :
“ Chấn động có để lại di chứng gì không ? ”
“ Không rõ lắm , nhưng tôi nghĩ sẽ là tai họa ngàn năm.
Chí Thần , một người đàn ông máu lạnh chắc không có vấn đề gì , nhưng anh ấy cần phải nằm viện vài ngày để quan sát.
”
Cận Phong đẩy kính , trào phúng chế giễu nói .
Bảo Quốc tức giận muốn đánh anh ta :
“ Đồ khốn nạn , anh nói cái gì vậy ? ”
Hà Cận Phong không để ý đến anh ta , nhìn Thư Nhiễm , vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng :
“ Thư Nhiễm , anh đi rửa tay trước đã , anh đụng vào người như Chí Thần thì cảm thấy bẩn quá ."
Nói xong , trong mắt chợt lóe một tia sáng , anh xoay người rời đi.
Cô không coi trọng anh ta bằng Chí Thần , mặc dù anh ta cảm thấy hơi khó chịu nhưng anh ta không nói gì cả.
Chỉ là anh ta vẫn còn ghi hận lần Chí Thần đánh anh .
“ Tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho giám đốc!"
Bảo Quốc nói .
Xuất viện ? Thư Nhiễm gọi cho anh ta :
“ Nhưng Cận Phong vừa nói rồi , Chí Thần cần nhập viện để quan sát thêm.
"
Bảo Quốc quay đầu khinh thường nhìn Thư Nhiễm :
“ Giám đốc ghét nhất bệnh viện , cô không biết sao cô Tần ? ”
Thư Nhiễm ngạc nhiên và lắc đầu trong vô thức.
Cô thực sự không biết.
Bảo Quốc khịt mũi :
“ Cô đã ở bên giám đốc bao lâu , cô biết bao nhiêu về anh ấy ? Không có gì ngạc nhiên khi cô vì tiền tài danh lợi mà bỏ rơi giám đốc.
"
Dứt lời , anh trực tiếp rời đi .
Thư Nhiễm đứng tại chỗ , cảm thấy có chút hụt hẫng.
Đúng vậy , cô không biết đủ về Chí Thần , nhưng lần đầu gặp mặt , anh không cho cô cơ hội tìm hiểu anh , anh không bao giờ tiết lộ chuyện cá nhân của mình , thậm chí cô còn không biết gia cảnh của anh .
Anh chỉ nói với cô rằng tên anh là Trần Chí Thần , ngoài ra không có gì khác nữa.
Ngay cả bây giờ , những gì cô biết chỉ là phần nổi của tảng băng chìm , còn về tính cách của anh , về quá khứ của anh , cô vẫn không biết gì .
Ngoài ra , khi chia tay , cô