Thư Nhiễm nhìn chằm chằm vào cầu thang hồi lâu , cuối cùng cụp mắt , quay trở về phòng .
Sau khi sạc điện thoại xong , cô nhắn một tin nhắn cho Trâm Anh , chủ yếu là hẹn ngày mai gặp mặt.
Có một số việc đã đến lúc phải biết rõ .
Buổi tối , Thư Nhiễm ăn xong bữa tối cũng chỉ mới hơn bảy giờ.
Cô cũng bình thường , ngồi trên ghế salon xem tivi , chương trình hài , nhưng cô không hề cảm thấy buồn cười.
Nhìn kỹ thì thấy ánh mắt cô không tập trung vào TV , không biết tâm tư đã bay đi nơi nào .
Ngồi được khoảng một tiếng , Thư Nhiễm ngáp một cái , dụi con mắt mỏi nhừ , nhìn về phía cửa trước mấy lần , nơi đó vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì .
Tối nay anh thật sự không trở lại sao ?
Đôi mắt Thư Nhiễm tối sầm lại , cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV , lấy một cuốn sách thiết kế thời trang dưới bàn trà lên đọc.
Quản gia bưng một ly sữa bò đi tới , đặt nhẹ bên cạnh cô :
" Cô Thư Nhiễm , sao bây giờ cô còn không lên lầu nghỉ ngơi ? "
" Còn sớm , tôi xem sách một chút.
"
Thư Nhiễm giơ tay lật sách , cười trả lời .
" Thế ạ.
"
Quản gia gật gật đầu , trong lòng hiểu rõ , cô đọc sách là giả , chờ người về mới là thật.
Đáng tiếc, Hải Lão thở dài , thương hại nhìn xem cô:
" Cô Thư Nhiễm trở về phòng nghỉ ngơi đi , đêm nay cậu chủ không trở về đâu.
"
Tay đang cầm sách của Thư Nhiễm run lên một cái :
" Sao anh biết được ? "
" Cậu chủ đã gọi điện thoại cho tôi , chỉ mấy phút trước thôi ".
Quản gia không đành lòng mà trả lời .
" Thảo nào anh lại nói với tôi những lời này ".
Thư Nhiễm cười khổ một tiếng , ánh mắt chăm chú nhìn quyển sách trên đầu gối.
Những dòng chữ trên đó , dường như cô không nhận biết được nữa .
" Tôi chỉ không muốn để cô đợi uổng công ".
Quản gia lắc đầu , trong lòng càng thêm thương xót cho cô.
Thật không biết rốt cuộc cậu chủ đang khó chịu điều gì , rõ ràng trong lòng có cô Thư Nhiễm , nhưng cứ nhất định phải bày ra vẻ lạnh lùng như thế.
Nhưng ông chỉ là một quản gia , chuyện của chủ nhà sao ông có thể xen vào được ?
Chỉ hi vọng sau này cậu chủ đừng hối hận mới tốt .
" Cảm ơn ý tốt của anh , tôi biết rồi ".
Thư Nhiễm đóng sách lại , bỏ về chỗ cũ , nở nụ cười nhạt với quản gia , giả vờ mình không quan tâm mà nói :
" Chí Thần ấy , thường xuyên qua đêm ở nơi của cô Tô sao ? "
" Cũng nhiều lúc !"
Hải Lão suy nghĩ một chút , nói :
" Cũng hay qua , không phải cô Tô tới thì chính là cậu chủ qua ."
Mặc dù trả lời như vậy rất tàn nhẫn , nhưng ông cảm thấy bây giờ nói ra cũng tốt hơn là cô tự phát hiện được.
Ít ra thì sự đau đớn sẽ giảm như nhiều.
Trong lòng cảm thấy chua xót , Thư Nhiễm nhắm lại mắt :
" Xem ra tình cảm bọn họ rất tốt.
"
" Cũng tạm được "
Hải Lão tùy tiện trả lời một câu.
Thật ra ông rất buồn bực , chẳng biết sao tình cảm của cậu chủ và cô Tô Hồng Yên lại trở nên tốt như thế .
Bốn năm trước , nói dễ nghe thì bọn họ là thanh mai trúc mã , nhưng thật sự thì chưa gặp nhau được lần nào.
Nhưng bốn năm trước , sau khi cô Tô Hồng Yên về nước tìm cậu chủ , thì bọn họ cứ ở chung cho đến bây giờ.
Những điều này không được cậu chủ đồng ý , ông không thể tùy tiện nói ra.
Thở ra một hơi , quản gia nhìn thoáng qua ly sữa bò nóng , nhắc nhở cô :
" Cô Thư Nhiễm uống sữa bò lúc còn nóng đi , sau đó thì trở về phòng nghỉ sớm một chút , đừng chờ nữa.
"
" Ừm , tôi biết rồi , anh nghỉ ngơi trước đi ".
Thư Nhiễm bưng ly sữa bò lên , cười cười.
Quản gia khoanh tay rời đi .
Cô uống từng miếng sữa bò , chẳng mấy chốc ly sữa bò chỉ còn thấy đáy.
Cô đứng dậy cầm ly đi vào bếp cọ rửa sạch sẽ , sau đó trở về phòng .
Đến khi cô tắm rửa xong đi ra , nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm ầm ầm , còn có tiếng gió thổi mạnh.
Sắc mặt cô thay đổi , sợ run cả người , mau chóng đóng cửa sổ lại.
Sau đó cô chui vào trong chăn , che kín đầu lại , không muốn nghe những tiếng sấm kinh khủng kia .
Nhưng dù vậy , những tiếng sấm kia vẫn là từng tiếng rồi từng tiếng vang lên bên tại cô , dù cho âm thanh nhỏ hơn trước rất nhiều , cũng vẫn làm cho cô cảm thấy sợ hãi .
Ầm ầm !"
Lại một tiếng sét vang lên nữa .
"