Tim Trâm Anh đột nhiên thắt lại, cô ta cảnh giác nhìn Thư Nhiễm nói:
" Chị hỏi cái này để làm gì? "
" Đương nhiên là đang điều tra vụ án.
Những chuyện gần đây xảy ra với tôi, tôi không tin là cô không nghe nói qua."
Thư Nhiễm giang tay ra, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng.
Trâm Anh che miệng cười một tiếng:
" Tôi nghe nói rồi, thật đáng tiếc khi chị vẫn còn sống đó! Nhưng chị hỏi tôi câu này, lẽ nào chị nghi ngờ người đàn ông đó làm hay sao? "
“ Chính là ông ta đã làm!"
Thư Nhiễm nghịch sợi tóc quanh viền tại cô:
“ Nhưng điều này không quan trọng.
Điều tôi muốn hỏi cô nhất việc Lã Diệu Ngọc phá thai là thật hay sao?"
Nghe cô nói vậy, đôi mắt của Trâm Anh đột nhiên mở to, nhưng ngay sau đó, cô ta lại giả vờ bình tĩnh khịt mũi lạnh lùng nói:
" Mẹ tôi sảy thai không phải do chị làm sao? Có gì đúng sai ở đây chứ? Không phải chỉ có chị mới hận mẹ tôi như vậy sao? "
" Ai nói chỉ có tôi mới hận Lã Diệu Ngọc, không phải còn có cô nữa hay sao? ”
Thư Nhiễm cong khóe môi cười trêu chọc nhìn Trâm Anh.
Đồng tử của Trâm Anh có rút lại, giống như một con mèo bị giẫm vào đuôi vậy, cô ta đột ngột đứng thẳng người lên, trên mặt lộ ra vẻ hung dữ:
" Tần Thư Nhiễm, ý của chị là tôi đã khiến mẹ tôi sẩy thai hay sao? "
“ Tôi không nói, là cô tự nói đó."
Thư Nhiễm nhún vai, ánh mắt không hề sợ hãi đối diện nhìn cô ta nói:
“ Nhưng nhìn thấy cô cắn rứt lương tâm như vậy, cũng không phải không có khả năng."
Trâm Anh bị sốc một hồi, nhanh chóng gạt bỏ những cảm xúc bạo lực cùng sự bối rối của mình, ôm lấy cánh tay, khinh khỉnh khịt mũi nói:
" Hừ, thật nực cười, sao chị lại cho rằng đó là tôi chứ? Chị lấy chứng cứ ra đi!"
“ Tôi đương nhiên là có chứng cứ rồi, nhưng tôi là sẽ không giao nó cho cô đâu, mà là trực tiếp gửi nó tới đồn cảnh sát."
Thư Nhiễm cười nhẹ nói.
Ngoài mặt cô tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâ m đến chuyện này nhưng trong lòng cô trống rỗng.
Bởi vì cô không có bằng chứng gì nào cả, cái gọi là bằng chứng chỉ là cố ý nói ra để làm rối loạn tâm lý của Trâm Anh mà thôi.
Bộ não của người phụ nữ Trâm Anh này không được thông minh cho lắm, cô ta có tính khí cục cằn và rất dễ bị kích động.
Cô chỉ muốn xem liệu cô có thể khiến Trâm Anh hoảng sợ và có thể biết thêm thông tin nào hay không.
Thực tế đã chứng minh rằng phương pháp này vẫn rất có hiệu quả.
Sắc mặt Trâm Anh trắng xanh, cô ta chống tay lên bàn, cúi người xuống, chăm chú nhìn Thư Nhiễm.
" Chị thật sự có bằng chứng hay sao? "
Thư Nhiễm đặt tay xuống dưới bàn nhéo mạnh vào đùi mình, nhắc nhở bản thân không được để lộ ra sơ hở nào:
" Đương nhiên, nếu cô không tin, ngày mai đến đồn cảnh sát là sẽ biết!"
“ Không thể nào! ”
Trâm Anh dường như thực sự tin vào lời nói của cô, sắc mặt cô ta biến sắc hét lên:
“ Tuyệt đối không thể nào, làm sao chị lại có chứng cứ cơ chứ? Rõ ràng từ đầu đến cuối tôi không hề có xuất hiện mà! ”
Nghe những thấy lời này, sống lưng của Thư Nhiễm chợt cứng lại, truyền đến một cơn ớn lạnh toàn thân, cô kinh ngạc nhìn Trâm Anh, giông tố nổi lên trong lòng không có cách nào diễn tả được thành lời.
Thực sự lại là cô ta sao!
Mặc dù cô đã đoán Trâm Anh làm chuyện đó từ lâu nhưng cô vẫn bị sốc khi nghe chính miệng Trâm Anh thú nhận.
Trái tim Trâm Anh quả thực thật độc ác.
Không chỉ hãm hại chính mẹ ruột của mình mà cô ta còn đánh chết cả đứa con trong bụng mẹ ruột cô ta.
Người phụ nữ này thật đáng sợ!
Thư Nhiễm xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận:
" Tất cả những chuyện này quả nhiên là do cô làm, bao gồm cả việc bắt cóc tôi cùng với việc hãm hại Lã Diệu Ngọc.
Những chuyện này đều là con ác quỷ trong người cô đã một tay làm ra! "
Nghe những gì cô nói, Trâm Anh sửng sốt một lúc, sau đó phản ứng lại với vẻ mặt dữ tợn:
" Tần Thư Nhiễm, chị là đang lừa dối tôi hay sao?"
Người đàn bà chết tiệt này căn bản là không hề có bằng chứng, chỉ là đang thử lòng cô ta.
“ Nếu không phải tôi nói dối, cô làm sao có thể thừa nhân chính mình làm mọi chuyện chứ?"
Thư Nhiễm hít một hơi thật sâu, đè nén sự lạnh lẽo trong lòng mình, cười nói:
“ Cô nói không sai, từ đầu đến cuối cô không hề xuất hiện, nếu không phải hôm qua có người nói với tôi điểm này, thì tôi thậm chí không nghĩ đến tất cả những chuyện này đều là do cô làm.
"
“ Người nào đã nói cho chị biết? ”
Trâm Anh như gặp quỷ trong lòng, đầy căm hận nói.
Không phải là người đàn ông đeo khẩu trang đó chứ? Thư Nhiễm lắc đầu nói:
" Tôi không