Tư Mộ Hàn thấy nhóc con chạy thoát rồi, bèn thu tay về, xoay qua nhìn mẹ của nhóc con đang đứng một bên quan sát từ nãy giờ.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn nhìn cô, liền cười cười nói: “Tý nữa là ăn được rồi.”
Tư Mộ Hàn nhếch miệng cười ẩn chứa hàm ý gì đó cô không rõ.
Từ lúc vào nhà đến giờ, trong mắt Nguyễn Tri Hạ chỉ có Tư Hạ, nên cũng không để ý đến anh.
Nguyễn Tri Hạ có chút tò mò với nụ cười vừa rồi của anh.
Vốn dĩ cô muốn lên tiếng hỏi, nhưng vì hôm nay có Tư Hạ ở đây, nên cô tập trung chuẩn bị cơm trước đã.
Đến giờ ăn cơm, Tư Hạ tự vào bếp lấy chén của mình.
Hành động đó của Tư Hạ khiến cho Nguyễn Tri Hạ giật mình, Tư Hạ vào lấy chén của mình trước, rồi sau đó Tư Mộ Hàn cũng đi theo phía sau vào lấy chén.
Cậu chủ Tư ở chỗ cô không những phải tự mình rót nước, mà còn tự đi lấy chén…
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút chột dạ.
Cô đã hoàn toàn không còn nhớ đến Tư Mộ Hàn của trước đây giúp cô rửa chén mỗi khi ăn xong.
Trong lúc ăn cơm, trên bàn ăn chỉ có mỗi Tư Hạ ríu ra ríu rít nói không ngừng, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu.
Chỉ là sau khi cơm nước xong, đột nhiên trời mưa lớn.
Cơn mưa đột xuất và hơi lớn, tạt vào ô kính vang lên tiếng khá lớn.
Tư Hạ ngồi bên cửa sổ, nhìn hạt mưa ở phía bên kia lớp kính, cô bé xoay đầu nói với Tư Mộ Hàn: “Trời mưa rồi.”
Tư Mộ Hàn không phản ứng.
Tư Hạ không cam lòng bèn lặp lại với giọng cao hơn: “Tư Ớt Xanh, trời mưa rồi!”
Giọng điệu của Tư Mộ Hàn có bớt đi chút lạnh nhạt, nhưng thay vào đó là có chút bất lực: “Nghe thấy rồi.”
Vì sao trẻ nhỏ luôn ríu ra ríu rít cái miệng nói không ngưng?
Tư Hạ nghe được đáp lại của Tư Mộ Hàn, cô bé cảm thấy mãn nguyện rồi chạy vào bếp.
Tư Mộ Hàn nhìn theo bóng dáng vừa đi vừa nhảy