Đi xa như vậy, anh cũng không biết mình đã gọi bao nhiêu lần tên của Nguyễn Tri Hạ nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Anh cũng cho rằng lần này sẽ giống như lần trước, không cách nào nhận được sự đáp lại của Nguyễn Tri Hạ.
Ngay lúc anh xoay người muốn rời đi, phía sau bỗng vang lên giọng nói yếu ớt
“Em ở đây…”
Đột nhiên Tư Mộ Hàn dừng bước, quay đầu nhìn về chỗ mình vừa đi tới.
“Nguyễn Tri Hạ? Là cô sao?”
“… Là em.”
Cô đáp lại.
Giọng nói giống như từ ven đường truyền tới.
Tư Mộ Hàn theo tiếng tìm tới, anh khom lưng nhìn sang phía bên kia của con đường dựa vào vách núi thì thấy Nguyễn Tri Hạ đã bị bùn đất dính đầy đến nỗi ngay cả hình dạng ban đầu của bộ quần áo cô mặc cũng không thể nào nhìn ra được.
Một tay cô cầm lấy một cành bách to, bên cạnh cây bách là một tảng đá bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống dưới, gót chân của cô lại đạp lên một hòn đá cũng đang lắc la lắc lư.
Thoạt nhìn cả người cô đều cứng ngắc, cũng không biết cô có thể duy trì được bao lâu nữa.
“Tư Mộ Hàn!”
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn, lần đầu tiên Nguyễn Tri Hạ cảm nhận được cái gì gọi là nước mắt lưng tròng.
Cô kêu tên của anh một lần, sau đó cắn chặt môi không nói nữa.
Muôn vàn lời nói cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Tư Mộ Hàn đứng bên cạnh tảng đá, khom lưng xuống đưa tay cho cô, trầm giọng nói: “em đưa tay cho tôi.”
Gần như ngay lập tức Nguyễn Tri Hạ để tay mình vào tay anh.
Sức mạnh của cánh tay Tư Mộ Hàn kinh người, anh mạnh mẽ dùng sức kéo cô lên.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ được kéo lên cả người liền xụi lơ nằm trên mặt đất.
Cô nhắm mắt lại chậm rãi hít thở một, sau đó mới lên tiếng kể