Trong tay ống chú cầm một cái khăn ướt, một tay còn lại cầm một bình rượu trắng.
Lúc này Tư Mộ Hàn mới phát hiện chân ống chú hơi tập tễnh.
Anh bước xuống lầu, đi tới trước mặt ống chú nhận mấy thứ trong tay ông nói: “Cảm ơn.”
Tốc độ nói chuyện của ống chú chậm rì rì: “Cầm lấy cái này để hạ nhiệt cho vợ của cậu, thời tiết này cũng không có chỗ để khám bác sĩ.”
Lần này, Tư Mộ Hàn mơ hồ hơi nghe hiểu tiếng địa phương.
Anh nhàn nhạt đáp một tiếng: “được.”
Ống chú gật đầu, sau đó lại xuống lầu.
Con mèo kia đi theo phía sau.
Tư Mộ Hàn cầm lấy rượu trắng và khăn mặt của ống chú trở lại phòng.
Lúc anh tiến vào phòng, không biết Nguyễn Tri Hạ đã bò dậy từ lúc nào, cô mơ mơ màng màng ngồi ở trên giường.
Bởi vì bị sốt nên sắc mặt của cô hơi đỏ lên, chân mày nhăn lại, trong ánh mắt đều là hơi nước mông lung.
Lúc Tư Mộ Hàn đi vào, cô nhíu mày mới có thể hơi híp mắt nhận ra là anh.
Chờ anh đến gần, Nguyễn Tri Hạ mới nói: “Anh đi đâu vậy?”
Giọng nói của cô hơi kéo dài, nghe có vẻ rất tội nghiệp.
Tư Mộ Hàn ngồi xuống mép giường, trên người cô chỉ mặc một cái áo sơ mi của anh, anh rũ mí mắt xuống thì có thể nhìn thấy bắp đùi trơn bóng trắng như tuyết của cô.
Đúng là sốt đến hồ đồ rồi.
Tư Mộ Hàn kéo chăn qua che cô lại, lạnh lùng nói: “Nằm xuống.”
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, từ chối nói: “Không.”
Lúc này cô đã sốt đến độ tinh thần mơ hồ, nào quan tâm đến Tư Mộ Hàn đang nói gì, chỉ cảm thấy giọng điệu của anh rất hung dữ, thế nên cô nhất định sẽ không làm theo.
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm cô vài giây, giống như nhìn ra được ý nghĩ của cô, anh hơi hơi nhíu mày,