“Nếu là ở thành phố Hà Dương, trong biệt thự của cậu chủ, tôi có thể đoán ra cậu chủ nói gì …”
Thời Dũng đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mạng nhện trên mái nhà và khẽ nói: ” Cậu chủ nhập gia tùy tục ở nơi này vài ngày, tôi không thể đoán ra được anh ấy sẽ nói gì đâu.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nghĩ, cảm thấy Thời Dũng nói rất đúng.
Trong lòng Tư Mộ Hàn đang nghĩ gì, vốn không dễ đoán.
Mấy ngày nay Tư Mộ Hàn có thể thích nghi với cuộc sống ở đây, trong lòng cô cũng hơi kinh ngạc.
Trên người anh luôn có chỗ mà cô không biết.
Tư Mộ Hàn nói mấy câu với ông chú, sau đó, ông chú vỗ vai Tư Mộ Hàn, môi đóng mở vài lần, nói vài chữ, nhưng Nguyễn Tri Hạ không nhìn ra ông đang nói gì.
Lúc này, Tư Mộ Hàn đột nhiên vẫy tay với cô.
Nguyễn Tri Hạ vội đi tới.
Cô đến gần, ông chú liền khẽ cười nhìn cô: “Không phải cháu thích ăn đồ chua chú làm sao? Chú chuẩn bị cho cháu một hộp mang về, thời tiết này mang về vẫn có thể ăn được.”
Khí trời cuối thu, đã là mùa phải mặc áo lông, đồ ăn cũng không dễ bị hư.
Nguyễn Tri Hạ hơi cảm động: “Chú ngồi đây đi, để cháu tự đi làm.”
Ngoại trừ ngày đầu tiên đến đây cô bị sốt, mấy ngày sau cô đều nấu cơm, cũng biết đồ chua của ông chú ở đâu.
“Được, vậy con tự đi lấy đồ chua đi.
Chú đi ra vườn đào vài củ khoai lang cho, mấy cái này không phân thuốc gì cả, không giống mấy thứ bán trong thành phố đâu…”
Ông chú nói xong, định đi lấy cái cuốc.
Nguyễn Tri Hạ vội ngăn ông lại: “Không cần…”
Trời vừa trong, mặt đất vẫn còn trơn trượt, nhất là bùn đất trong vườn.
“Để đào vài củ sạch sẽ cho cháu mang đi, chú ở đây cũng không còn thứ gì khác…” Ông chú đương nhiên sẽ không nghe lời Nguyễn Tri Hạ, khiêng cuốc đi ra vườn.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ông chú đi ra vườn, trở vào nhà lấy đồ chua.
Đồ chua được ủ trong một bình gốm lớn, trong bình là một lọ đồ chua