Trước kia đều là cô chờ Tư Mộ Hàn cúp máy trước, đã từ rất lâu rồi, bây giờ cô cũng có thói quen đợi Tư Mộ Hàn cúp máy.
Nhưng cô lập tức phát hiện Tư Mộ Hàn cũng không lập tức cúp máy.
Đầu bên kia vang lên giọng nói của Thời Dũng: “cậu chủ, cuộc họp lập tức bắt đầu.”
Nguyễn Tri Hạ nghe tới đây, liền vội vàng cúp máy.
Cô cất điện thoại đi, đã nhìn thấy Tư Hạ đang chớp chớp đôi mắt to trón, tràn đầy mong đợi nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ bóp bóp mặt bé: “Con đoán ba có đồng ý không?”
Tư Hạ gật gật đầu: “Đồng ý!”
“Trả lời chính xác!” Nguyễn Tri Hạ để bé xuống: “Con có thứ gì muốn mang đi không?”
Tư Hạ nghiêng nghiêng đầu một chút, nhẹ giọng nói: “Con cọp nhỏ.”
Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn đã mua cho bé con búp bê vải đó.
Ở chỗ Nguyễn Tri Hạ Tư Hạ cũng có quần áo và đồ dùng hằng ngày, nên cũng không cần phải mang theo gì cả.
Nguyễn Tri Hạ giúp bé cầm con cọp nhỏ, rồi mang Tư Hạ theo.
Người đưa hai mẹ con rời đi cũng là vệ sĩ đưa cô về lúc ở sân bay.
Trong phòng một tuần lễ không có người ở, có chút bịu bặm.
Nguyễn Tri Hạ quét dọn phòng, Tư Hạ ở một bên cũng muốn quấy rối, Nguyễn Tri Hạ đưa cho Tư Hạ một đôi găng tay và một cái tạp dề cho bé mang.
Nhưng mà Tư Hạ còn nhỏ quá, nên lúc đeo găng tay và mặc tạp dề nhìn vô cùng hài hước.
Sợ Tư Hạ ngã, Nguyễn Tri Hạ cuốn cái tạp dề lên.
Nguyễn Tri Hạ lại tìm một tờ báo, gấp lại thành một cái mũ cho bé đội lên.
Tư Hạ mang lên chạy khắp phòng.
Bởi vì có Tư Hạ ở đây, nên năng suất làm việc của Nguyễn Tri Hạ tụt xuống