“Tri Hạ tỉnh rồi sao.” Nguyễn Tri Hạ vội vàng thay giày: “Mẹ vừa mới ra ngoài mua bánh bao, bây giờ chúng ta rửa mặt, rồi cùng ăn sáng nhé.”
“Vâng.” Tư Hạ dụi dụi mắt, khôn khéo đưa tay đòi ôm.
Lúc Nguyễn Tri Hạ giúp Tư Hạ đánh răng rửa mặt xong, Tư Mộ Hàn đã bày bánh bao ra mâm.
Cô không nói gì, chỉ là đem Tư Hạ đặt trên ghế ngồi.
Tư Hạ đưa tay nhao nhao muốn thử: “Oa! Bánh bao thật lớn.”
Nguyễn Tri Hạ vừa rửa tay cho bé, cũng không quản, mặc bé dùng tay bắt.
Cô xăn tay áo Tư Hạ lên, rồi xoay người vào bếp lấy cháo và khoai lang.
Khoai lang đỏ củ nhỏ, vừa ngọt vừa mềm, Tư Hạ rất thích ăn.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ sợ bé tiêu hóa không tốt, chỉ cho bé ăn hai củ.
“Không nếm thử chút sao?Là từ chỗ ông chú ấy mang về đấy.”Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Tư Mộ Hàn, lấy hai củ khoai lang đỏ đưa cho anh.
Tư Mộ Hàn cũng không từ chối, đưa tay nhận lấy.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh hơi híp híp đôi mắt, vẫn không chắc chắn suy nghĩ trong lòng.
Người càng kiệm lời, lúc tính cách, lời nói và hành động có sự thay đổi, người thân thiết bên cạnh đều có thể dễ dàng phát hiện được chỗ khác thường.
Huống chi sự thay đổi của Tư Mộ Hàn có phần rõ ràng.
Nguyễn Tri Hạ cũng không hỏi thêm gì.
Tạm thời trong lòng cô còn băn khoăn chuyện khác.
Đó chính là Lưu Chiến Hằng.
Sự việc của Lưu Chiến Hằng đã kéo dài đủ lâu rồi, kéo dài thêm nữa, cô sợ lại sinh thêm rắc rối, còn không bằng sớm giải quyết cho xong.
Nếm qua đồ ăn sáng, Nguyễn Tri Hạ lơ đãng nói: “Bây giờ anh và Tri Hạ đi liền sao? Em có việc muốn ra ngoài.”
Tư Mộ Hàn giương