Cô bé giơ hai tay mũm mĩm lên trên bàn, nhón chân ngửa cổ ngước nhìn Tư Mộ Hàn đang sắp xếp tài liệu: “Ba đang làm gì vậy…”
Thật ra cô bé nói câu này còn chưa rõ ràng lắm, nhưng Tư Mộ Hàn nghe quen cô bé nói, tất nhiên vẫn có thể nghe hiểu được.
Tư Mộ Hàn cũng không ngẩng đầu lên: “Làm việc.”
Tư Hạ tò mò hỏi: “Làm việc gì ạ?”
Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn, lại thấy Tư Hạ đang chật vật bám vào mặt bàn, ngẩng đầu nhìn anh.
Bởi vì cố sức nên lông mày của cô bé nhíu lại, mím môi thầm dùng sức.
Tư Mộ Hàn nhìn cô bé chằm chằm vài giây mới thò cánh tay dài qua mặt bàn, hai tay giữ lấy dưới nách của Tư Hạ và nhấc cô bé đặt tới trên bàn làm việc.
Khi Tư Hạ được nâng lên, khẩn trương đưa tay bám lấy cánh tay của Tư Mộ Hàn, đợi đến khi được đặt bình yên lên trên bàn làm việc, cô bé thở phào nhẹ nhõm: “Ôi!”
Tư Mộ Hàn nhướn mày: “Than thở cái gì?”
“Con không than thở ạ.” Tư Hạ lắc đầu, thò tay đi lật tài liệu trước mặt anh.
Tư Mộ Hàn giơ tay ấn tài liệu lại, giọng điệu lãnh đạm như mọi khi: “Đừng động vào.”
Tư Hạ sợ đến mức lập tức rụt tay về, mở to mắt nhìn Tư Mộ Hàn, còn lặng lẽ giấu tay ra sau lưng như sợ Tư Mộ Hàn đánh mình vậy.
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền đi vào trong bếp.
Tư Mộ Hàn cúi đầu nhìn về phía Tư Hạ, Tư Hạ