Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện ra, Nguyễn Hương Thảo còn chưa đi.
Dù gì Nguyễn Hương Thảo cũng là nhân vật công chúng, thấy bảo vệ qua lại đứng thẳng người rời đi.
Khi bảo vệ đi tới, Nguyễn Tri Hạ vừa lúc xuống xe.
Mọi người lúc nào cũng đặc biệt thân thiết với những người có gương mặt đẹp.
Bảo vệ nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền ân cần hỏi han: “Vừa rồi có cô gái lén lén lút lút ghé sát vào xe của cô, cô ta không làm gì chứ?”
Nguyễn Tri Hạ biết người bảo vệ nói là Nguyễn Hương Thảo, mỉm cười nói: “Tôi cũng không xác định được, có thể làm phiền anh kiểm tra phanh xe giúp tôi được không?”
“Được chứ.”
Bảo vệ kiểm tra lại phanh xe cho Nguyễn Tri Hạ, xác định không có vấn đề, Nguyễn Tri Hạ mới nói cảm ơn và lái xe rời đi.
Giọng nói trẻ con của Tư Hạ từ phía sau truyền đến: “Mẹ, dì kia…”
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn cô bé trong gương chiếu hậu và hỏi: “Dì kia làm sao?”
Trong tay Tư Hạ vẫn nắm chặt con búp bê gỗ mà Thẩm Lệ, giọng non nớt nói: “Dì ấy vừa nhìn con.”
Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nói: “Tri Hạ nhà chúng ta trông đáng yêu như vậy, cho nên bọn họ mới thích nhìn con thôi.”
Tư Hạ cười, đôi mắt to híp lại thành vầng trăng lưỡi liềm: “Mẹ cũng đáng yêu.”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Tri Hạ càng rạng rỡ hơn.
Cô nhớ tới lời Tư Mộ Hàn từng nói lúc trước, tính tình Tư Hạ giống như cô.
Bây giờ xem ra, tính tình của Tư Hạ thật sự không giống cô, khi cô còn bé cũng không nót ngọt được như Tư Hạ.
Nhưng chẳng bao lâu, vẻ mặt cô dần lạnh đi.
Lần này Nguyễn Hương Thảo bắt đầu theo dõi cô từ khi nào?
Loại người dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào như Nguyễn Hương Thảo, lần này lại không phá hỏng phanh xe của cô.
Là