Tuy cô luôn tỏ ra ghét anh, nhưng cô không thể không thừa nhận, anh ta là một người đàn ông rất xuất sắc.
Sự kiêu ngạo tự cao của anh giống như sinh ra từ trong cốt cách vậy, khiến người ta cảm thấy người đàn ông như anh vốn nên tự tin không ai bằng như thế, giống như trời sinh phát sáng, chắc chắn hấp dẫn tầm nhìn của người khác.
Anh có khi hơi xấu xa, nhưng cũng có lúc thật sự đối tốt với cô.
Người đàn ông như vậy, thật sự rất dễ khiến phụ nữ rung động.
Trên người cô gắn mác “Cô chủ nhà họ Tư”, mà cái mác này có thể theo cô suốt cả đời, vì vậy cô càng phải có ý thức, càng phải tự biết thân biết phận.
Cô đang sợ hãi bản thân sẽ rung động.
Thấy Nguyễn Tri Hạ chậm chạp không lên tiếng, Tư Mộ Hàn tiếp tục rồ ga thúc giục cô: “Hay là nói, cô có ý nghĩ gì.
.
.
không an phận với tôi.”
“Tôi không có!” Dường như ngay lập tức, Nguyễn Tri Hạ lên tiếng phản bác anh ta.
Chờ đến khi cô phản ứng ra, cô đã kéo cửa xe lên ngồi vào vị trí ghế phụ.
“Tư Gia Thành” chăm chú nhìn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh đến không thừa chút cảm xúc, nhưng đáy mắt anh giấu chút đắc ý, làm lộ ý nghĩ của anh.
Nguyễn Tri Hạ trong lòng có chút chột dạ kỳ lạ không nhìn anh, quay đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện: “Xe này của anh bao nhiêu tiền?”
“Tư Gia Thành” trước nói một câu: “Không đắt.”
Nguyễn Tri Hạ hơi ngạc nhiên, xe này rất hiếm thấy, lúc trước cô còn đi học, có rất nhiều con nhà giàu đến cổng trường đón bạn gái, trong đó có không ít xe sang, cũng có bentley, nhưng chưa từng thấy kiểu xe này.
Cô cảm thấy xe này hẳn là khá đắt.
Tư Mộ Hàn nhìn cô một cái: “Nhưng mấy năm trước đã dừng sản xuất rồi.”
“Tôi chỉ là.
.
.” thuận miệng hỏi mà thôi.
Tư Mộ Hàn lập tức ngắt lời cô: “Nếu cô muốn, nói mấy lời hay, tôi sẽ suy xét việc tặng cô.”
Cảm thấy sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi đổi, Tư Mộ Hàn mới nhận ra bản thân nói cái gì.
Dựa theo thân phận Tư Mộ Hàn anh mà nói, tặng Nguyễn Tri Hạ chiếc xe thì chả là chuyện gì to