Lúc Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ ăn cơm trở về, trong nhà vô cùng yên tĩnh.
Nguyễn Tri Hạ mở đèn, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt rơi vào cửa phòng của Tư Mộ Hàn.
Không cần đẩy cửa xem, cô cũng biết, Tư Mộ Hàn không có ở đây.
Bởi vì, trong phòng thiếu hơi thở của Tư Mộ Hàn.
Chính cô cũng không nói rõ được là cảm giác gì, dù sao thì vừa mở cửa liền cảm nhận được, Tư Mộ Hàn có ở đây không.
Lúc mới vào cửa, cô đặc biệt để ý cửa vào.
Gạt tàn và đầu thuốc ở đó đã không còn, không ngờ Tư Mộ Hàn thật sự quét sạch sẽ.
Cô tưởng tượng bộ dạng Tư Mộ Hàn cong người cầm chổi quét dọn.
Cô chưa từng thấy Tư Mộ Hàn quét dọn, cảnh tượng này chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
Ngược lại Tư Hạ, vừa vào cửa đã chạy đi đẩy cửa phòng Tư Mộ Hàn: “Ba?”
Con bé đập cửa mấy cái, nhưng không có ai trả lời, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ với ánh mắt hoài nghi: “Mẹ, ba không mở cửa.”
Con bé cho rằng Tư Mộ Hàn vẫn còn trong phòng.
“Có thể là ngủ rồi đó.” Nguyễn Tri Hạ đi tới, dắt con bé vào nhà vệ sinh: “Tri Hạ cũng ngủ sớm nào.”
Thời gian không còn sớm nữa, trước khi ăn cơm Tư Hạ đã hơi buồn ngủ rồi.
Cô tắm rửa cho Tư Hạ, Tư Hạ giống như gà mổ thóc ngủ gà ngủ gật.
Dỗ Tư Hạ xong, Nguyễn Tri Hạ đóng cửa đi ra ngoài, cầm điện thoại tìm số điện thoại của Tư Mộ Hàn, ngón tay để trên màn hình do dự một hồi, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại cho anh.
Rõ ràng là lỗi của Tư Mộ Hàn, dựa vào cái gì mà cô phải cúi đầu trước.
Cho dù cô cúi đầu trước làm hòa với Tư Mộ Hàn, vấn đề giữa hai người vẫn chưa được giải quyết.
Cũng không biết Tư Mộ Hàn đang nghĩ cái gì…….
……..
Mới sáng sớm, Thời