Thẩm Lệ nghe vậy, ngẩn ra, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không đưa đến chỗ của ông chủ, trong biệt thự có nhiều người giúp việc như vậy.”
“Không được, tớ bây giờ đang cãi nhau với anh ấy, nếu tớ dẫn Tư Hạ qua, anh ấy lại nghĩ tớ đang tỏ ra yếu đuối.” Dạ tiệc cũng không phải là không đi không được, tự cô có thể dẫn Tư Hạ đi thì sẽ không đưa tới chỗ Tư Mộ Hàn.
Vì đứa trẻ, lựa chọn từ bỏ một số thứ, đây là một khóa học cần thiết cho ba mẹ.
Thẩm Lệ nghe cũng cảm thấy có lý, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.
Đột nhiên, ánh mắt Thẩm Lệ sáng lên: “Tớ nghĩ ra rồi, để cho Cố Tri Dân chăm sóc Tư Hạ đi, hai chúng ta cùng đi tham gia dạ tiệc!”
“Cố Tri Dân?” Nguyễn Tri Hạ dừng một chút: “Anh ấy được không?”
Cố Tri Dân mặc dù biết dỗ trẻ con, nhưng dù sao cũng là đàn ông, Nguyễn Tri Hạ không quá yên tâm anh ấy có thể giữ tốt một cô nhóc.
“Sao anh ấy có thể không được chứ, khi bé anh ta rất biết dỗ dành người khác, chính là vua trẻ con trong chúng cư của bọn tớ đó.” Thẩm Lệ giống như nhớ tới chuyện trước đây, trong nụ cười có thêm một tia hoài niệm.
Thẩm Lệ vỗ vỗ của bả vai của cô: “Không có vấn đề gì đâu, chỉ là một hai giờ thôi mà.”
“Cố Tri Dân không đi tham gia tiệc tối sao?” Nguyễn Tri Hạ hỏi cô ấy.
Thẩm Lệ cười lạnh một tiếng: “Ngày nào anh ta không sống cuộc sống xa hoa đồi trụy đâu chứ, các loại tiệc và yến hội hôm nào cũng có, một ngày không tham gia có gì ghê gớm đâu.”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ lại nhớ tới một chuyện khác.
Chuyện Tư Mộ Hàn là ông chủ phía sau của truyền thông Thịnh Hải, chưa từng công khai với bên ngoài, mà quan hệ của Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân, ngoài người bên cạnh thì cũng có rất ít người biết.
Nghĩ như vậy, Cố Tri Dân có đi tham gia tiệc tối của Tư Mộ Hàn hay không đều có thể nói cho qua.
Lúc cô phục hồi tinh thần lại, Thẩm Lệ đã tự gọi điện thoại cho Cố Tri Dân rồi.
Mặc dù không