Khách khứa tự giác lui sang hai bên, cho Tư Mộ Hàn một con đường đi.
Thời Dũng vẻ mặt nghiêm túc đi theo phía sau Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ đang đứng trong góc phòng, phía trước cô còn có rất nhiều người, Tư Mộ Hàn không chớp mắt đẩy Tư Đình Phong đi về phía trước, có lẽ sẽ không nhìn thấy cô.
Nhưng mà, suy nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu cô, Tư Mộ Hàn vốn đã đẩy Tư Đình Phong đi qua trước mặt cô lại đột nhiên quay đầu, ánh mắt của anh xuyên qua đám người, cực kỳ chính xác rơi vào người Nguyễn Tri Hạ.
Những người khác cũng cảm thấy hình như Tư Mộ Hàn đang nhìn ai đó, cho nên cũng đều nhìn về hướng Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế thì vội vàng xoay người, giả vờ nhìn về phía bên kia như đang nhìn người khác.
Tâm trạng của Thẩm Lệ hoàn toàn trái ngược với Nguyễn Tri Hạ, cô ấy hưng phấn lôi kéo cánh tay của Nguyễn Tri Hạ: “Ông chủ lớn đang nhìn cậu kìa, thật lợi hại, cách xa như vậy cũng có thể thấy cậu, đây là thần giao cách cảm sao?”
Nguyễn Tri Hạ nhìn sang bên khác, thề thốt phủ nhận: “Anh ấy không thấy tớ đâu.”
Thẩm Lệ “xì” một tiếng, nói: “Anh ấy không phải nhìn cậu, vậy chẳng lẽ là nhìn tớ à?”
“Có lẽ vậy.” Nguyễn Tri Hạ thản nhiên nói.
Thẩm Lệ: “......”
Tư Mộ Hàn chỉ nhìn thoáng qua phía Nguyễn Tri Hạ, sau đó lại tiếp tục đẩy Tư Đình Phong đi về phía trước.
Anh dặn dò Thời Dũng vài câu, sau đó ngồi xuống.
Thời Dũng nói vài câu theo hình thức, tuyên bố tiệc tối bắt đầu.
Anh ta nói xong thì chú ý đến Nguyễn Tri Hạ.
Anh ta xoay người