Cô hơi dịch người, không ngồi nghiêng nữa, cũng không phủ nhận, không mấy tự tại nói lảng sang chuyện khác: “Vậy anh nói một chút về Tiểu Lệ đi.
”
“Cô Thẩm là một người tính tình hoạt bát.
” Đầu tiên, Lưu Chiến Hằng nói một câu như vậy, sau đó ánh mắt nhìn xuống chân của Thẩm Lệ.
Lúc này Thẩm Lệ ngồi gác chân, một mũi chân trong đó đặt trên mặt đất, giống như sẽ lập tức đứng dậy vậy.
Lưu Chiến Hằng liền nói thêm một câu: “Còn có phần thích tham gia náo nhiệt.
”
Thẩm Lệ theo phản xạ có điều kiện thu chân lại một chút: “Thật tinh tế, về sau tôi ở trước mặt anh cũng không dám tùy tiện thả lỏng tay chân nữa.
”
“Cô Thẩm nói đùa rồi, ngoại trừ tiếp đón người bệnh, lúc bình thường tôi sẽ không cố ý đi quan sát lời lẽ cử chỉ của người khác.
” Trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng có chút ý cười, toàn thân nhìn có vẻ dễ dàng tiếp cận hơn.
Trước đây Thẩm Lệ có thành kiến với anh, cảm thấy anh cứu Nguyễn Tri Hạ có âm mưu khác, nhưng lâu như vậy cũng không thấy anh làm chuyện gì tổn thương Nguyễn Tri Hạ, còn dám cứng rắn ngay trước mặt Tư Mộ Hàn.
Cảm giác của cô với Lưu Chiến Hằng liền thay đổi lớn 180 độ.
Người đàn ông xuất sắc lại hài hước giống như Lưu Chiến Hằng, đi tới chỗ nào cũng khiến cho người ta yêu thích.
Ba người đang trò chuyện cao hứng, Thẩm Lệ đột nhiên im lặng.
Trong mắt Nguyễn Tri Hạ hiện lên một sự nghi ngờ: “Sao vậy?”
Thẩm Lệ khẽ hất cằm, ra hiệu Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía sau.
Nguyễn Tri Hạ lập tức quay đầu lại, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang đi về phía bên này, khoảng cách cũng không xa, chỉ vài ba bước đã đến… trước mặt các cô.
Sở dĩ là trước mặt “các cô”, là bởi vì Tư Mộ Hàn không hề nhìn cô lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Chiến Hằng: “Ngài Lưu.
”
Lưu Chiến Hằng đứng dậy và mỉm cười: “Ngài Tư tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Nếu không thì sao? Anh nghĩ rằng tôi rất rảnh rỗi à?” Tư Mộ Hàn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt hơi thâm trầm.
Nguyễn Tri Hạ không ngờ Tư Mộ