Nguyễn Tri Hạ xem bát trống trơn, hỏi: “Có muốn thêm nữa không?”
Tư Mộ Hàn đặt đũa xuống, lắc đầu cự tuyệt nói: “Anh ăn no rồi.”
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, cầm chén và đũa đi đến phòng bếp.
Cô đưa tay ra và chấm một ít canh còn lại trong bát.
Là ngọt phát ngấy không sai…
Nguyễn Tri Hạ đi đến cửa phòng bếp vừa nhìn vào trong phòng khách, phát hiện trong phòng cũng không có người.
Cô đi ra ngoài, mơ hồ nghe thấy được trong toilet vang lên tiếng nước.
Cô đi theo tiếng động, gõ cửa toilet: “Tư Mộ Hàn? anh ở bên trong sao?”
Tiếng nước bên trong lớn hơn nữa rồi.
Một lát sau, Tư Mộ Hàn mới mở cửa, trên mặt của anh dính chút nước đọng, sắc mặt như thường.
“Anh mở nước ra làm cái gì ở bên trong?” Lúc Nguyễn Tri Hạ nói chuyện, nhìn phía sau anh.
Tư Mộ Hàn đi ra, thuận tay đóng lại cửa toilet: “Đi toilet.”
Cô mới không tin Tư Mộ Hàn ở bên trong đi toilet.
Ai đi toilet luôn luôn mở ra vòi nước?
Chẳng lẽ Tư Mộ Hàn vào lúc cô không biết, lại dưỡng thành một thói quen đặc biệt.
Tư Mộ Hàn cũng không chờ Nguyễn Tri Hạ mở miệng, lại càng đi thẳng vào phòng khách.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh tiến lên vài bước, rồi đưa tay ra và che môi lại.
Nguyễn Tri Hạ ý thức được cái gì, đi đến một bên rót ly nước, sau đó đưa đến trước mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn giương mắt nhìn cô, không đưa tay chạm vào ly nước.
Hai người nhìn nhau vài giây, Tư Mộ Hàn chậm rãi lên tiếng nói: “Còn tức giận phải không?”
Nguyễn Tri Hạ không có trực tiếp trả lời anh, mà đẩy ly nước về phía anh một lần nữa: “Uống nước đi.”
Tư Mộ Hàn bưng lên ly nước uống một ngụm.
“Anh cho là, anh ăn một chén mì thì em có thể hết giận sao?” trong giọng nói Nguyễn Tri Hạ mang theo một tia hờn giận.
Tư Mộ Hàn luôn luôn chán ghét đồ ngọt, sau khi anh ăn xong một chén