Khác với bình thường là, lúc này cô cũng không chạm đến điện thoại của mình thì tiếng chuông đã ngừng lại.
Nguyễn Tri Hạ mơ màng hé mắt, kéo chăn xuống, chưa đứng dậy thì đã nghe bên tai truyền đến giọng nam khàn khàn: “Còn sớm, ngủ thêm một lát đi.”
Người kia lên tiếng, còn chỉnh góc chăn giúp cô một chút.
Nguyễn Tri Hạ khẽ nhíu mày, liếc nhìn theo tiếng nói.
Đập vào mắt cô chính là khuôn mặt cực kỳ nam tính của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ híp mắt nhìn mình, dáng vẻ buồn ngủ lười biếng, ánh mắt của anh không khỏi dịu dàng hơn một ít.
Anh khẽ hôn trên trán Nguyễn Tri Hạ, rồi lại ôm cô vào lòng mình: “Ngủ đi.”
Thật sự tối qua Nguyễn Tri Hạ hơi mệt, bây giờ được may mắn nghe giọng nói dịu dàng của Tư Mộ Hàn dỗ dành, vậy mà cô thật sự đã nhắm mắt ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Nguyễn Tri Hạ vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng Tư Mộ Hàn hạ giọng nhận điện thoại.
Cô vừa nhỏm nửa người trên đã thấy trên người Tư Mộ Hàn chỉ quấn một cái khăn tắm, tay vừa cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa hạ thấp giọng nói chuyện điện thoại với người ở đầu bên kia.
Giọng của anh hạ thấp xuống, anh lại đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ cũng không nghe thấy anh đang nói gì.
Động tác đóng cửa của Tư Mộ Hàn ngừng lại, dứt khoát ngắt điện thoại, xoay người đến mép giường: “Sao em lại tỉnh, ngủ tiếp một lát đi?”
Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới phát hiện cả người mình vẫn là trống trơn…
Cô lui vào chăn, chuyện tối qua sự lập tức tràn ào vào đầu…
Rõ ràng là cô và Tư Mộ Hàn đang cãi nhau, đang nói chuyện của Lưu Chiến Hằng, sao cuối cùng lại ngủ với nhau thế?
“Ngủ tiếp một lát