“Tôi biết khiến cô đến làm việc ở phòng thị trường là rất vất vả, nhưng cô là em gái tôi, là người nhà họ Nguyễn, nếu đã quyết định đến công ty làm, thì nên làm tấm gương tốt cho mọi người, kết quả ngày đầu tiên cô ra ngoài làm lại trực tiếp trốn việc! Đây là cái kiểu gì?”
Lúc tìm cớ gây hấn với cô, thì cô liền trở thành người nhà họ Nguyễn?
Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng, giương mắt lạnh nhạt nhìn về phía Nguyễn Hương Thảo: “Chuyện hôm qua, là tôi không đúng.
.
.”
Nói đến đây, giọng điệu của cô thay đổi, hỏi: “Hôm qua đồng nghiệp nam ra ngoài làm việc cùng với tôi, chắc hẳn là rất vất vả, tôi muốn nói lời xin lỗi anh ấy trước mặt mọi người, có thể không?”
Nguyễn Hương Thảo có chút ngạc nhiên, Nguyễn Tri Hạ đã chịu khuất phục nhanh như vậy?
Lúc này, Tôn Chính Hoa đột nhiên tiến đến bên tai cô ta nhỏ giọng nói: “Người đàn ông tìm đến hôm qua, không phải là người của công ty.”
Tôn Chính Hoa vì muốn mọi việc ổn thỏa, nên không tìm người trong công ty, sợ đến lúc việc nổ to ra sẽ bị tố lên chỗ Hạ Lập Nguyên, Nguyễn Tri Hạ dù không được coi trọng, cũng vẫn là con gái ông ấy, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Nguyễn Hương Thảo nghe vậy, nhướng mày, sau đó cứ như thể là thật nói với Nguyễn Tri Hạ: “Giám đốc Tôn nói, vị đồng nghiệp ấy không khỏe, hôm nay nghỉ rồi.”
Đứng ở bên, Hạ Lập Nguyên vẫn luôn chưa lên tiếng mà lại nói vào lúc này: “Bệnh gì mà nghiêm trọng vậy? Thứ hai mà cũng xin nghỉ?”
Mỗi thứ hai, các bộ các ngành trong công ty đều sẽ mở cuộc họp định kỳ để giao nhiệm vụ, trong trường hợp bình thường là không được xin nghỉ phép.
Sắc mặt Tôn Chính Hoa thay đổi, ấp a ấp úng nói: “Tôi cũng không rõ lắm, nhân viên quá đông, nhớ cũng không rõ, nếu không để tý tôi hỏi.
.
.”
Nguyễn Tri Hạ thờ ơ mở miệng: “Vậy làm phiền giám đốc Tôn nói cho tôi biết tên vị đồng nghiệp kia với, sau khi tan tầm tôi đi thăm anh ta.”
Hạ Lập Nguyên thấy thái độ của Nguyễn Tri Hạ cũng không đến nỗi nào, cũng không thế quá chèn ép cô, bởi vì ông cũng cảm thấy đứa con gái này cũng mình không giống trước đây.
Vì vậy, Hạ Lập Nguyên rất hài lòng với thái độ của Nguyễn Tri Hạ nên rèn sắt khi còn nóng hỏi: “Hôm nay tổ nào có người xin nghỉ?”
Cả hội trường lặng thinh, không ai nói gì.
Tôn Chính Hoa gấp đến