Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn tin tưởng Cố Tri Dân.
Nếu anh tin tưởng Cố Tri Dân, cũng biết cô với Cố Tri Dân chỉ xuất phát từ quan tâm giữa bạn bè với nhau, vậy vì sao anh vẫn không cho phép?
Nguyễn Tri Hạ nhớ tới những gì Thời Dũng từng nói.
Thời Dũng nói, tính cách của Tư Mộ Hàn có chút thiếu sót.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Nếu cả đời này Tư Mộ Hàn đều như thế, bởi vì một chút chuyện nhỏ đã tức giận, cứ chú ý tới chuyện cô nói nhiều hơn với người khác phái một câu, vậy phải làm sao đây?
Có lẽ vì thời gian Nguyễn Tri Hạ im lặng quá lâu, Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng hỏi một câu: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ chớp mắt, che đi cảm xúc trong đáy mắt, cười nói với anh: “Đang nhớ Tri Hạ.”
Tư Mộ Hàn cũng khẽ cười: “Con bé ở nhà, nhớ con bé thì đi về thôi.”
“Được.” Nguyễn Tri Hạ cười trả lời.
......!
Đã nói rõ với Tư Mộ Hàn muốn chuyển đến chỗ anh ở, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại không mang theo gì cả đã quay về.
Dù sao chỗ Tư Mộ Hàn vẫn còn đồ đạc của cô.
Tư Mộ Hàn có chút bất mãn vì chuyện này: “Vì sao không mang đồ đạc của em về, chẳng lẽ sau này em còn muốn chuyển đi nữa hả?”
“Chỗ của anh cũng không thiếu mấy thứ đó, không chuyển về cũng không sao cả.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, không nói lời nào.
Đến biệt thự của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ vừa bước vào cửa lớn của biệt thự đã nghe thấy giọng nói của Tư Hạ ở bên trong.
Cô đi vào phòng khách, Tư Hạ liếc mắt một đã thấy cô.
Tư Hạ thấy cô, phản ứng đầu tiên là vui vẻ đi tới.
Nhưng cô bé mới chạy một nửa, lại lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn dừng lại, hơi cúi