Nguyễn Tri Hạ quay đầu, vươn ngón trỏ để ở giữa môi: “Suỵt, nhỏ giọng một chút.”
Tư Mộ Hàn đi tới, cũng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tư Hạ.
Sau đó mới nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ: “Em cũng nên ngủ rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Tư Hạ, nhẹ giọng nói: “Tối nay em muốn ngủ cùng với Tri Hạ.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, nặng nề nói: “Anh thì sao?”
Giọng điệu của anh không khác với bình thường bao nhiêu, nhưng Nguyễn Tri Hạ lại nghe ra một chút cảm giác oán giận vì bị vứt bỏ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn anh nói: “Anh tự ngủ đi, chẳng lẽ cần em dỗ nữa hả?”
“Ừ.” Tư Mộ Hàn lên tiếng, khoanh tay nhìn chằm chằm vào cô, giống như đang đợi câu trả lời của cô vậy.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ tới nghĩ lui, dò hỏi: “Vậy......!ngủ chung?”
Tư Mộ Hàn không nói chuyện, cô xem như Tư Mộ Hàn đồng ý.
Cô vén chăn của Tư Hạ lên, nói với Tư Mộ Hàn: “Anh bế Tư Hạ đi, nhẹ một chút, đừng làm con bé tỉnh.”
Tư Mộ Hàn híp mắt lại, lên tiếng nói: “Ngủ chung?”
“Đúng vậy, ba người chúng ta ngủ chung.” Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy vẻ mặt không tốt lắm của Tư Mộ Hàn, lập tức hiểu được, “ngủ chung” mà Tư Mộ Hàn hiểu không giống với “ngủ chung” mà cô hiểu.
Cô nói ngủ chung, là ba người ngủ với nhau.
Còn ngủ chung mà Tư Mộ Hàn nói, là anh ngủ với Nguyễn Tri Hạ.
Thật đúng là......!
Nhưng mà, cuối cùng Tư Mộ Hàn vẫn bị ép phải nhượng bộ.
Anh ôm lấy Tư Hạ đi đến phòng ngủ chính.
Lúc Nguyễn Tri Hạ đi vào, đã thấy Tư Mộ Hàn đặt Tư Hạ ở một bên giường.
Cô đi qua, chuyển Tư Hạ tới giữa giường.
“Nguyễn Tri Hạ!” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn giấu một tia tức giận.
Anh tức giận? Cô còn chưa tức giận nữa đấy!