Thấy Tư Mộ Hàn chân thành như vậy, Nguyễn Tri Hạ cũng không làm anh khó xử nữa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào tiệm áo cưới.
Cửa hàng trưởng dẫn nhân viên cửa hàng ra nghênh đón bọn họ ở cửa.
“Cậu Tư.”
Tư Mộ Hàn nắm tay Nguyễn Tri Hạ đi vào bên trong.
Đột nhiên, anh dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía cửa hàng trưởng, trong giọng nói lộ ra hơi thở lạnh thấu xương: ” Không biết gọi hai chữ ‘mợ chủ’à, muốn tôi dạy mấy người sao?”
Cửa hàng trưởng nhìn thoáng qua Nguyễn Tri Hạ, vội vàng xoay người kêu một tiếng: “Mợ chủ!”
Những nhân viên cửa hàng cũng theo sau cửa hàng trưởng, gọi một tiếng: “Mợ chủ”.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thoáng qua cửa hàng trưởng, phát hiện ánh mắt của cửa hàng trưởng có chút né tránh, hơn nữa vẻ mặt của nhân viên cửa hàng khác cũng có vẻ lo lắng giống nhau.
Có vấn đề nha.
Nguyễn Tri Hạ không tiếng động quan sát bọn họ, cũng không lên tiếng nói chuyện.
Tư Mộ Hàn dẫn cô đi vào bên trong.
Hai người chưa đi được mấy bước, cửa hàng trưởng đột nhiên gọi bọn họ lại: “Cậu chủ, mợ chủ, xin lỗi, chúng tôi vẫn chưa sắp xếp xong hàng mới tới hôm nay, bên trong rất lộn xộn, nếu không hai người lần sau hãy tới xem?”
Tư Mộ Hàn dừng chân, quay đầu nhìn về phía cửa hàng trưởng.
Sắc mặt của anh không dễ nhìn lắm, ánh mắt cũng rất lạnh.
Cửa hàng trưởng hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi thấp đầu, thoạt nhìn cực kỳ sợ hãi, Nguyễn Tri Hạ còn chú ý tới tay cô ta đang run rẩy.
Thật ra Nguyễn Tri Hạ cũng có thể cảm giác được áp suất thấp phát ra từ trên người người đàn ông bên cạnh, nhưng cô quen rồi, cho nên không có sợ hãi giống như cửa hàng trường.
Còn một nguyên nhân quan trọng hơn chính là, người chọc giận anh không phải cô.
Tư Mộ Hàn im lặng một lát, giọng nói có chút nặng nề: “Phải không? Rất lộn xộn?”
Tuy giọng nói của anh nặng nề, nhưng vẫn trong giới hạn có thể chấp nhận được, cửa hàng trưởng có sợ hãi đi nữa cũng phải kiên trì đến cùng trả lời một tiếng: “Phải”
“Ha!” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, giọng nói lại càng nặng nề hơn: