Dường như từ lúc bắt đầu đến hiện tại, cô luôn bị Tư Mộ Hàn uy hiếp.
Hơn nữa, Tư Mộ Hàn chưa từng thất thủ.
Nguyễn Tri Hạ có chút nản lòng.
…..
Nguyễn Tri Hạ ăn trưa trong phòng làm việc của Tần Thủy San, sau đó tham gia một cuộc họp đơn giản, liền lái xe đến tiệm váy cưới.
Tư Mộ Hàn đã ở trong tiệm váy cưới đợi cô.
Lúc cô bước vào,Tư Mộ Hàn đang lật xem một quyển tạp chí kinh tế trên tay.
Anh ngồi quay lưng về phía cô, Nguyễn Tri Hạ nhất thời nổi hứng nghịch ngợm, dơ tay ra hiệu im lặng với nhân viên tiệm, nhẹ nhàng đi về phía Tư Mộ Hàn, chuẩn bị dọa anh.
Có điều, lúc cách anh chỉ còn hai bước chân, Tư Mộ Hàn đột nhiên lên tiếng gọi tên cô.
“Nguyễn Tri Hạ.”
Người Tư Mộ Hàn không động đậy, tạp chí trên tay cũng không đặt xuống.
Anh làm sao biết cô đến rồi?
Nguyễn Tri Hạ dừng chân, hai giây sau mới đến sau lưng anh, tức giận vò tóc anh: “Anh không nhìn em, anh làm sao biết là em?”
Tư Mộ Hàn nắm lấy cái tay làm loạn trên đầu anh của cô, cô còn muốn rút về, anh liền nắm càng chặt, quá đáng hơn là, anh nắm chặt lấy cả hai tay cô.
Như vậy, Nguyễn Tri Hạ chỉ đành đứng sau lưng anh.
Anh quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ nghiêm túc nói: “Vấn đề này, em có nghĩ cũng nghĩ không ra.”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mi hỏi anh: “Tại sao?”
Tư Mộ Hàn dùng ngón tay của bàn tay trống còn lại chỉ vào đầu mình.
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn chê bỏ rất nhiều lần, hay lập tức hiểu ra ý Tư Mộ Hàn muốn bày tỏ.
Ý của Tư Mộ Hàn là: chỉ số thông minh là điểm yếu.
Cái này còn có thể nhịn sao?
Nguyễn Tri Hạ lườm anh: